Trận chiến với tần suất cao như vậy, lúc này Âu Dương Đạo Vĩ đã có chút không cầm cự nổi, tình trạng này khiến ông ta lo lắng, buồn phiền trong lòng.
“Tên chó già, đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn, hôm nay bất kể thế nào, ông cũng phải ở lại cho tôi!”
Vẻ mặt Diệp Phàm dữ tợn, Âu Dương Đạo Vĩ nhất định phải chết, cho dù có mất mạng thì anh cũng phải giết chết Âu Dương Đạo Vĩ bằng được.
Diệp Phàm ôm tâm tư phải chết, hoàn toàn khác với suy nghĩ Âu Dương Đạo Vĩ lúc này là có thể đánh thì cũng có thể rút. Vì vậy về khí thế thì anh đã mạnh hơn Âu Dương Đạo Vĩ không ít.
Ầm ầm ầm!
Đánh cận chiến, từng quyền đánh thẳng vào da thịt, mọi người xung quanh cũng sợ ngây người.
Bán bộ tông sư đánh cận chiến tay không với người khác, trường hợp này vô cùng hiếm gặp, hơn nữa đối phương cũng chỉ là hoá kình tiểu tông sư.
“Răng rắc!”
“A!”
Ngay sau âm thanh giòn tan do xương gãy lại là một tiếng hét vang lên.
Diệp Phàm vẫn bất động, để mặc đầu ngón tay Âu Dương Đạo Vĩ bấm vào vai mình, tạo thành năm lỗ đầy máu.
Mà Diệp Phàm lại trực tiếp bẻ gãy cánh tay trái của Âu Dương Đạo Vĩ, tiếng kêu đau thảm thiết chính là do ông ta mà ra.
“Lần này Âu Dương Đạo Vĩ gặp nguy rồi…”, Hứa Chấn Nam đứng một bên kêu lên.
“Ha ha, đây chính là đàn ông nhà họ Diệp, bao giờ cũng làm ra chuyện ngoài dự đoán của mọi người”, Triệu Dũng Mãnh tiếp lời nói.
“Nói không sai, nhưng mà Âu Dương Đạo Vĩ ra nông nỗi này, sức mạnh kỳ lạ của tên nhóc Diệp Phàm này cũng chỉ chiếm một phần”.
“Phần còn lại chính là do ba người tự nổ trước đó, ba người này đã gây ra rắc rối rất lớn cho Âu Dương Đạo Vĩ, khiến ông ta bị thương khá nặng!”
Đổng Kim Vĩ mở miệng phân tích, trước đó mấy người Diệp Hiền tự nổ đã khiến Âu Dương Đạo Vĩ bị thương không hề nhẹ.
“Gãy đi!”
Diệp Phàm gầm lên, năm ngón chụp lại thành móng vuốt, bắt lấy cánh tay Âu Dương Đạo Vĩ đã bị anh làm gãy lúc nãy, thô bạo kéo vặn ra bên ngoài.
“A…”
Âu Dương Đạo Vĩ gào thét, cánh tay trái của ông ta bị Diệp Phàm giật phắt ra, máu chảy đầm đìa, xương trắng cũng bị lộ ra bên ngoài.
Diệp Phàm đã phải trả giá rất đắt, xương sườn đã gãy thành mấy đoạn, máu tươi cũng chảy liên tục nơi khoé miệng.
Nhưng Âu Dương Đạo Vĩ phải trả cái giá còn đắt hơn, cánh tay trái đã bị kéo rách, xé xuống một cách thô bạo.
Xương cốt cũng lộ ra bên ngoài, ông ta liên tục la hét đau đớn thảm thiết.
Ầm!
Âu Dương Đạo Vĩ dùng sức đánh một chưởng vào ngực Diệp Phàm, anh như diều đứt dây, bay ngược về phía sau.
Phù!
Diệp Phàm ngã mạnh xuống đất, ho ra ngụm máu lớn.