Chưa kịp để ông ta đứng vững, Diệp Phàm ở sau lưng lại xông lên lần nữa.
“Chết tiệt…”
Mở miệng ra là tên chó già, cuối cùng Âu Dương Đạo Vĩ không nhịn được cũng mắng chửi ầm lên, ông ta đột nhiên xoay người, vung một cánh tay lên đánh ầm ra ngoài.
“Hôm nay ông đây không sống nữa, chết chung với mày!”
Ông ta là nhị trưởng lão nhà Âu Dương, lại là bán bộ tông sư, Âu Dương Đạo Vĩ cũng có sự kiêu ngạo của chính mình.
“Ha ha ha…”
Diệp Phàm miệng đầy máu cười lớn: “Nhà Âu Dương của ông còn chưa bị diệt thì tôi chưa chết cùng ông đâu!”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Ầm ầm ầm!
Hai người lại đấu với nhau lần nữa, tiếng xương gãy và máu tươi ở khắp nơi.
Đây là trận chiến gian nan nhất của Diệp Phàm, trận chiến cận kề cái chết, thua một chiêu thì đó sẽ chính là điểm cuối của sinh mạng.
“Chết!”
“Chết!”
Hai tiếng rống liên tiếp, hai người dây dưa chiến đấu, nửa quỳ yên tĩnh ở đó, nếu không phải có máu tươi đầm đìa dưới chân thì thoạt nhìn như chỉ là đang ôm mà thôi.
“Tôi… Tôi hận…”
Cúi đầu nhìn Long Lân đâm vào tim, vẻ mặt Âu Dương Đạo Vĩ vô cùng oán hận.
Ông ta, bán bộ tông sư lại chết trong tay một tên tiểu tông sư như Diệp Phàm!
Ầm!
Âu Dương Đạo Vĩ ngã mạnh xuống đất, mọi người nhìn thấy Long Lân đâm vào tim ông ta, ngay cả hô hấp cũng không còn.
Kỳ tích!
Diệp Phàm đã tạo ra một kỳ tích mới, một cú lội ngược dòng, chỉ với cảnh giới tiểu tông sư, anh đã trực diện giết chết một bán bộ tông sư, điều này chưa từng có trong giới võ lâm.
“Kinh khủng thật, kinh khủng thật, nhà họ Diệp xuất hiện rồng rồi…”, Triệu Dũng Mãnh run rẩy nói.
“Lội ngược dòng, tạo ra lịch sử, tôi như nhìn thấy một hoàng đế lên ngôi vậy!”, Đổng Kim Vĩ run giọng nói.
“Sao có thể, mạnh được như vậy…”
Hai chân Lâm Hồng Dương run rẩy, không dám tin cảnh tượng trước mắt. Âu Dương Đạo Vĩ là bán bộ tông sư, sao có thể lại chết như vậy được?
“Nhị trưởng lão…”
Đệ tử nhà Âu Dương đều run rẩy không thôi, một vài người đàn ông hãi đến bật khóc.
Diệp Phàm khó khăn quay đầu nhìn sang Linh Hồ Uyển Nhi ở bên cạnh: “Uyển Nhi, giết hết bọn chúng không chừa lại một người nào!”
Vừa dứt lời, trước mắt Diệp Phàm liền tối sầm, ngã quỵ xuống đất.
“Tiêu rồi…”