Trước khi ngã xuống và mất đi ý thức, Diệp Phàm đã nhìn thấy tình trạng cơ thể mình, toàn thân rách nát.
Mặc dù anh đã thành công giết chết Âu Dương Đạo Vĩ nhưng bán bộ tông sư thật sự rất đáng sợ.
“Diệp Phàm…”
Linh Hồ Uyển Nhi nhìn thấy cảnh tượng đó thì run lên, ngây người ra, lập tức vội vã chạy qua, không để tâm đến máu trên người Diệp Phàm mà ôm ngay anh vào lòng.
“Diệp Phàm, anh đừng có chuyện gì, đừng có chuyện gì nha…”
Linh Hồ Uyển Nhi hoảng đến mức bật khóc, đấy là lần đầu tiên cô ta khóc.
Lúc này, Diệp Phàm giống như món đồ gốm bị vỡ, khắp người đều là vết rạn nứt, chỉ trong thời gian ngắn, máu của anh đã thấm đẫm hết áo của Linh Hồ Uyển Nhi.
Nội lực không ngừng được truyền vào người Diệp Phàm. Vị bán bộ tông sư của Ám Long Hoa Hạ đó vội vã xông qua, truyền một luồng nội lực vào người của Diệp Phàm để kiểm tra.
Sắc mặt của ông ấy lập tức trở nên vô cùng khó coi, vết thương của anh quá nghiêm trọng, hơn nữa đây là ông ấy lần đầu tiên nhìn thấy loại thương tích này.
“Tiền bối, có khi nào Diệp Phàm xảy ra chuyện không?”, Linh Hồ Uyển Nhi vừa khóc vừa hỏi.
“Không lạc quan đâu!”. Người đàn ông nói với giọng nặng trĩu: “Trừ khi có thứ gì hữu hiệu cho cậu ta uống trước, nếu không thì vết thương này thật sự quá nặng”.
“Thứ hữu hiệu?”
Linh Hồ Uyển Nhi ngây ra một lúc rồi đột nhiên tát lên mặt mình một cái làm người đàn ông bất ngờ đến ngây ra.
“Tôi có, đây là tinh hoa của Sâm Tử Uẩn Long Hoàng, luôn ở trên người tôi, quên đưa cho Diệp Phàm mất…”
Linh Hồ Uyển Nhi vô cùng hối hận, tinh hoa sâm Long Hoàng này là thứ mà Diệp Phàm đã cho cô ta để giữ mạng, nếu như cô ta lấy ra cho Diệp Phàm uống sớm hơn thì có lẽ sẽ không tệ đến mức này.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô ta được, trước đây cô ta cho Diệp Phàm uống Bồi Nguyên Đan nhưng đã bị anh từ chối thẳng nên việc cô ta không nhớ ra thứ đó cũng là chuyện bình thường thôi.
“Còn có món đồ tốt như vậy nữa sao?”
Người đàn ông kinh ngạc thốt lên, nhận lấy bình gốm, sau khi mở nắp bình gốm thì có một mùi thơm từ bên trong bay ra.
Sâm Tử Uẩn Long Hoàng cực kỳ hiếm thấy, mùi thơm tỏa ra đó khiến người đàn ông cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Tiếp ngay đó, người đàn ông đưa miệng bình vào sát miệng của Diệp Phàm, trút tinh hoa sâm Long Hoàng vào trong.
Diệp Chấn Hà chỉ huy mọi người bao vây và giết các đệ tử của nhà Âu Dương. Mất đi Âu Dương Đạo Vĩ và mấy trưởng lão, đám đệ tử nhà họ Âu Dương đó cũng mất đi ý chí chiến đấu.
Trước sự vây giết của bốn nhà Diệp, Triệu, Đổng, Hứa, bọn họ đã nhanh chóng bị tiêu diệt sạch sẽ.
Không ai sống sót, khắp sân thật sự là cảnh xác chết lăn lóc, máu trải đầy đất.
“Các người không thể giết người nhà họ Lâm tôi được, chúng tôi cũng là một trong năm gia tộc lớn”.