Triệu Dũng Mãnh nói năng rất phóng khoáng nhưng khi ra tay thì lại rất tàn nhẫn, Lâm Chí Quốc vẫn không thể nào thoát khỏi sự ngăn cản của ông ta.
Còn hai người được nhà họ Lâm mời về thì lại không hề tiến lên khi nhìn thấy cảnh đó, có lẽ sau khi rời khỏi nhà họ Diệp, bọn họ sẽ lập tức bỏ đi thật xa.
“Diệp Chấn Hà, chúng ta có thể bàn bạc, tôi bằng lòng cho ông lợi ích!”
Lâm Hồng Dương hốt hoảng, Diệp Chấn Hà xông đến trước mặt ông ta, thanh đao dài mang theo ánh sáng sắc bén chém mạnh về phía ông ta.
“Bàn quái gì nữa?”
Diệp Chấn Hà giận dữ hét lên, thanh đao của ông cụ va mạnh vào thanh đao Lâm Hồng Dương đang dùng để đỡ đòn.
Ọc!
Lâm Hồng Dương bị trúng một đao và bay ra xa, miệng nôn ra một ngụm máu tươi lớn. Diệp Chấn Hà tiếp tục tiến lại gần ông ta.
Lâm Hồng Dương chưa kịp đứng vững thì lại bị chém thêm một đao nữa.
“Hồng Dương…”
Lâm Chí Quốc lo lắng hét lớn, Lâm Hồng Dương vốn dĩ không phải đối thủ của Diệp Chấn Hà.
Ầm!
Lần này, đao của Lâm Hồng Dương đã bị chém bay, cảm giác tử vong đã bao trùm lấy ông ta.
“Bụp!”
Thanh đao dài nhuốm đỏ, đầu của Lâm Hồng Dương bay lên trong trạng thái cực kỳ kinh hãi.
“Hồng Dương…”
Lâm Chí Quốc liên tục hét lớn lên. Lâm Hồng Dương cũng đã chết, đến giờ thì hai đứa con trai của Lâm Bắc Nhạc đều đã chết hết.
“Rút!”
Lâm Chí Quốc lập tức hét lớn, lùi về sau.
Diệp Chấn Hà không đuổi đánh, ông cụ muốn giữ lại Lâm Chí Quốc để ông ta quay về báo tin.
“Giết hết, không chừa một ai cho tôi!”
Trước sự chém giết thẳng tay và tàn nhẫn, các đệ tử nhà họ Lâm đều lần lượt ngã xuống.
Trong nhà họ Lâm, Lâm Bắc Nhạc đang phẩm trà thì có điện thoại gọi đến.
“Ông chủ, Hồng Dương đã chết rồi, các đệ tử của gia tộc đều chết hết rồi…”
Ầm!
Chiếc ghế nạm vàng bằng gỗ trinh nam mà Lâm Bắc Nhạc đang ngồi lập tức gãy nát, một luồng sức mạnh như núi lửa toát ra từ trên người ông ta.
“Ông chủ, ông làm sao thế?”
“Lâm gia chủ làm sao thế?”