Những người khác trong phòng khách đều vội vã hỏi thăm, lẽ nào đã xảy ra biến cố gì mà đến cả Lâm Bắc Nhạc cũng không thể chấp nhận nỗi sao?
“Hồng Dương chết rồi, tất cả các đệ tử của gia tộc đã chết hết rồi, nhà họ Âu Dương cũng đã bị tiêu diệt toàn bộ”.
Giọng nói đanh thép vang lên, Lâm Bắc Nhạc ngước lên trời và giận dữ hét lên, ông ta đã bị nhấn chìm trong sự căm phẫn đến tột độ.
Những người ngồi bên dưới đưa mắt nhìn nhau, nhà họ Âu Dương đã bị tiêu diệt toàn bộ, nhà họ Âu Dương có bán bộ tông sư mà không ngờ cũng bị tiêu diệt.
Người nhà họ Lâm run sợ, mấy cao thủ được họ mời về cũng đưa mắt nhìn nhau.
“Gia chủ nhà họ Lâm, sắp tới tôi phải bế quan mấy ngày nên xin phép về trước!”. Đột nhiên một cao thủ được mời đứng bật dậy, chắp tay lại nói. Nhưng Lâm Bắc Nhạc vẫn chưa trả lời thì người đó đã nhanh chân chạy khỏi đó rồi.
“Đệch, quyết đoán thật…”
Một cao thủ được mời về lập tức rời khỏi đó, không chút do dự.
Mấy người còn lại đều ngây ra, mặt mày ai nấy cũng trở nên cực kỳ khó coi.
“Lâm gia chủ, cháu tôi muốn tôi làm chủ hôn cho nó, tôi xin phép đi trước!”. Lại thêm một người nữa đứng ra và nhanh chóng biến mất.
Những người khác thấy vậy thì không do dự thêm nữa, nối tiếp nhau đứng dậy, chắp tay chào tạm biệt. Chỉ trong chớp mắt, mấy tiểu tông sư đó đều đi hết không còn một ai.
“Khốn kiếp, khốn kiếp mà…”
Sau khi mấy người đó đi hết thì Lâm Bắc Nhạc giận dữ hét lên liên tục, càng nghĩ càng thấy tức.
Ọc!
Đột nhiên toàn thân Lâm Bắc Nhạc run lên, cơn tức giận dồn về tim khiến ông ta nôn ra một ngụm máu tươi.
Hai người con trai là Lâm Hồng Hải và Lâm Hồng Dương của ông ta đều chết trong tay người nhà họ Diệp.
Cơn giận như thiêu đốt cả người ông ta.
“Bố, Hồng Dương đã chết rồi, chúng ta phải báo thù…”
Một người phụ nữ bật khóc, đó là người phụ nữ của Lâm Hồng Dương, cô ta quỳ một chân xuống đất và khóc thút thít.
Lâm Bắc Nhạc càng tức giận hơn, nỗi đau mất con khiến khắp người ông ta đều đằng đằng sát khí.
Tiếng khóc của người phụ nữ khiến ông ta vô cùng bực bội: “Nín đi, người làm cha như tôi đương nhiên phải báo thù cho Hồng Dương rồi!”
“Nhà họ Diệp, tao phải giết chết cả nhà bọn mày!”
Lâm Bắc Nhạc hét lớn một tiếng rồi rời khỏi phòng khách, đi về phía nhà sau của nhà họ Lâm.
Bố của ông ta là lão tổ của nhà họ Lâm đang bế quan ở đó, bất luận thế nào ông ta cũng phải mời ông cụ ra ngoài, trả mối thù mất con cho ông ta.
Tay chân và những cái xác không hoàn chỉnh nằm lăn lóc khắp nhà họ Diệp, mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta phải thấy buồn nôn.
Lúc này gần như tất cả mọi người đều vây quanh Diệp Phàm, vị bán bộ tông sư của Ám Long Hoa Hạ đó đang không ngừng truyền nội lực vào trong cơ thể của Diệp Phàm.