Giúp anh phân giải tinh hoa của sâm Tử Uẩn Long Hoàng và giúp nó lan truyền đến khắp nơi trong cơ thể anh.
“Ông Tần, cháu nội tôi thế nào rồi?”
Diệp Chấn Hà lo lắng hỏi, bọn họ đã biết được tên của hai bán bộ tông sư đó rồi.
Một người tên là Tần Cương, người kia tên là La Vũ. Lúc này Tần Cương đang giúp Diệp Phàm phân giải tinh hoa của sâm Tử Uẩn Long Hoàng.
“Không lạc quan, còn cần thêm nhiều thứ tốt hơn nữa, nếu không thì có thể Diệp Phàm sẽ tàn phế từ đây!”, Tần Cương nói với giọng nặng nề.
Ông ấy vừa nói xong thì nước mắt của Linh Hồ Uyển Nhi đã không ngừng chảy, không biết từ lúc nào, địa vị của Diệp Phàm trong lòng cô ta lại trở nên quan trọng đến như thế. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Vẻ mặt của Diệp Chấn Hà vô cùng khó coi, nếu Diệp Phàm tàn phế thì đúng là ông trời đố kị với người tài mà.
“Nhưng cũng không nên quá bi quan. Nếu như tìm được thứ gì tốt thì vẫn có thể từ từ hồi phục lại được”, Tần Cương nói tiếp.
“Thứ gì tốt? Tôi có thể cho người của gia tộc Linh Hồ đi tìm”, Linh Hồ Uyển Nhi lập tức nói.
“Nhà họ Diệp có thể dốc hết sức để tìm kiếm!”, Diệp Chấn Hà nói với giọng nặng trĩu.
Tần Cương cười đau khổ, lắc đầu nói: “Những thứ này cực kỳ khó tìm, có vài thứ mấy chục năm mới xuất hiện một lần”.
Tiếp ngay đó, ông ta liền nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Gan Bích Nhãn Kim Thiền, Huyết Sâm ngàn năm, Phục Linh Thủ Ô hoàn…”
Thuốc tốt có thể cứu người thì có hơn nữa còn có rất nhiều, chỉ là mấy thứ đó thứ nào thứ nấy đều rất hiếm.
Có vài thứ phải đến mấy chục năm mới xuất hiện một lần trong giới võ đạo, bọn họ có làm thế nào cũng không tìm ra được thông tin để mua.
“Tôi chắc chắn sẽ cứu được Diệp Phàm!”
Linh Hồ Uyển Nhi kiên định nói, nếu như Diệp Phàm trở thành người tàn phế thì đối với anh mà nói nhất định sẽ là chuyện sống không bằng chết.
Càng không cần phải nói đến việc anh còn có nhiều kẻ thù đến như thế, còn có cả lời thề vẫn chưa hoàn thành nữa.
“Chấn Hà, chúng tôi đi trước đây, nhà họ Triệu chúng tôi sẽ để ý đến chuyện này”, Triệu Dũng Mãnh lên tiếng nói.
Sắc mặt của ông ta hơi nặng nề, ông ta rất coi trọng Diệp Phàm, quan hệ của hai nhà cũng rất tốt, ông ta không hi vọng Diệp Phàm trở thành người tàn phế.
“Lão Triệu, nhà họ Diệp tôi sẽ ghi nhớ ân tình của nhà họ Triệu!”, Diệp Chấn Hà nhìn về phía ông ta rồi nói với vẻ vô cùng trịnh trọng.
“Để nói sau đi, với tình cảm của hai nhà chúng ta thì những điều này có đáng là gì, đợi Phù Sinh quay về thì hãy liên lạc với tôi!”
Triệu Dũng Mãnh vỗ nhẹ lên vai của ông cụ rồi nói một câu, sau đó quay người, đi về phía cửa lớn.
Những đệ tử còn sống sót của nhà họ Triệu vác xác những đệ tử đã chết đi theo phía sau, cùng ông ta ra về.
“Ông cụ Diệp, chúng tôi hi vọng mọi người sớm ngày tìm được đồ quý!”, Đổng Kim Vĩ nói một câu rồi cũng dẫn người của mình chào tạm biệt và rời khỏi đó.