La Vũ quay đầu thì thấy Diệp Phù Sinh liền kinh ngạc, Diệp Chấn Hà vội nói qua thân phận của La Vũ.
Hai người chào hỏi qua lại, Diệp Phù Sinh bước tới bên giường Chu Tình, một luồng sát khí sâu đậm từ người ông ta bộc phát ra.
La Vũ đứng cạnh khẽ giật mình, trong lòng ông ta kinh ngạc vô cùng, đó chỉ là một luồng sát khí thôi mà!
“Để tôi!”
Diệp Phù Sinh bước lên trước, La Vũ ý thức được đứng lên, ông ta liền đưa tay bắt mạch cho Chu Tình.
Rất nhanh, sắc mặt Diệp Phù Sinh trở nên âm trầm đến cùng cực.
“Phù Sinh, sao thế?”, Diệp Chấn Hà khàn giọng hỏi, ông ta không muốn nghe thấy tin xấu.
“Rất nghiêm trọng, nếu không phải nguồn lực của con kịp thời kích hoạt, bảo vệ tim mạch đang vỡ vụn của cô ấy thì đã vô phương cứu chữa rồi!”
“Vô phương cứu chữa?”, Diệp Chấn Hà chấn động: “Ý của con là còn có cách chữa khỏi sao?”
“Có!”
Diệp Phù Sinh gật đầu: “Tuy rất khó tìm, hơn nữa chỉ có thời gian một năm, nhưng con sẽ tìm cho Tình Nhi”.
Diệp Phù Sinh không nói là cách gì, bọn họ không cần biết điều đó, vì có biết cũng không giúp được gì.
“Ở đây vẫn còn tinh chất của sâm Tử Uẩn Long Hoàng…”
La Vũ cầm một bình ngọc đưa qua, cái này sau khi cho Diệp Phàm dùng chỉ còn lại chút ít mới cầm qua cho Chu Tình.
Chỉ là còn chưa dùng thì Diệp Phù Sinh đã quay về rồi.
“Tinh chất sâm Long Hoàng?”
Diệp Phù Sinh cầm bình ngọc, sau đó nhẹ nhàng rót vào miệng Chu Tình.
Rồi vận công điều trị nhưng thấy Chu Tình không có chút huyết khí nào, Diệp Phù Sinh đau xót vô ngần.
Hai ngày trước, nếu ông ta ở nhà họ Diệp thì kết cục đã khác rồi.
“Phù Sinh, Tiểu Phàm ở phòng bên”, thấy Diệp Phù Sinh bận rộn một lúc, Diệp Chấn Hà mới lên tiếng.
“Nó không cần gấp!”
Diệp Phù Sinh cầm tay Chu Tình nói, khiến Diệp Chấn Hà và La Vũ ngẩn người.
Xem ra trong lòng ông ta, địa vị của Chu Tình quan trọng hơn Diệp Phàm gấp nhiều lần.
Mấy người Diệp Chấn Hà nhìn nhau rồi cùng lắc đầu bất lực.
Bọn họ nhẹ nhàng ra khỏi phòng, để lại một mình Diệp Phù Sinh ngồi trông.
Diệp Phù Sinh cầm tay Chu Tình, miệng lẩm bẩm nói điều gì đó.
Phải mười mấy phút sau, Diệp Phù Sinh mới ra ngoài.
Sau khi ra, ông ta đi thẳng vào phòng mà Diệp Phàm đang nằm hôn mê.
Thấy vết thương chi chít trên người Diệp Phàm, ánh mắt Diệp Phù Sinh càng lạnh hơn, lạnh lẽo đến mức không có chút tình cảm nào.
“Nhà Âu Dương, hay cho một nhà Âu Dương…”
Diệp Phù Sinh tự nhận thấy mình rất trầm tĩnh, nhưng hôm nay sự trầm tĩnh của ông ta vỡ vụn hoàn toàn.
Cơn lửa giận trước nay chưa từng có xuất hiện trong lòng ông, Diệp Phù Sinh nhìn Linh Hồ Uyển Nhi ngồi bên Diệp Phàm, gật đầu một cái.
“Chú nhận con dâu này nhé!”