Giọng nói rất hờ hững nhưng lại như sấm đánh trong lòng Linh Hồ Uyển Nhi.
“Chú Diệp, chú cứu Diệp Phàm trước đi…”
Tuy vẫn đang ngượng ngùng, nhưng lúc này thương tích của Diệp Phàm mới quan trọng.
Nội lực liên tục tản phát, cơ thể của Diệp Phàm không thể khống chế được, một khi mất kiểm soát thì sẽ hỏng bét.
Diệp Phù Sinh tự mình kiểm tra, nhạt nhẽo nói: “Linh chi ngàn năm, tỉnh lại thì chắc chắn không có vấn đề gì”.
“Linh chi ngàn năm, bảo vật đó gần như không thể tìm kiếm được”, Tần Cương lắc đầu thở dài nói.
“Không nhất định!”
Diệp Phù Sinh nhìn Diệp Chấn Hà: “Cây linh chi con đưa bố, bố có nhớ không?”
“Nhớ, anh muốn làm gì?”, Diệp Chấn Hà hỏi lại.
“Đó không phải linh chi thường, mà là linh chi ngàn năm”.
“Linh chi ngàn năm?”
Đầu Diệp Chấn Hà cứng đờ, không nói hai lời liền quay người chạy vào phòng mình.
Lúc sau, Diệp Chấn Hà cầm một hộp gỗ quay lại, mở hộp gỗ ra thì thấy một cây linh chi nằm trong.
Tần Cương há hốc mồm nhìn linh chi trong hộp gỗ, cái thứ đen thùi lùi này lại là linh chi ngàn năm sao?
Thứ này so với tên gọi đúng là khác xa một trời một vực!
Diệp Phù Sinh đón lấy, nội lực quanh quẩn trong lòng bàn tay sau đó cầm lấy cây linh chi, bóp cằm Diệp Phàm và đưa linh chi vào.
Ngay sau đó đưa nội lực truyền vào cơ thể Diệp Phàm, giúp cho linh chi phát huy tác dụng.
Khi làm xong thì đã nửa tiếng trôi qua, Diệp Phù Sinh đứng dậy đi ra ngoài.
“Phù Sinh, anh đi đâu thế?”, Diệp Chấn Hà gọi với lại.
“Giết người, diệt tộc!”
Có một số cơn giận cần phải dùng máu tươi để tẩy rửa, giết người, diệt tộc đều không thể làm nguôi ngoai cơn thịnh nộ này của Diệp Phù Sinh.
Ông ta nói ra bốn chữ “giết người, diệt tộc” một cách bình thản khiến những người ở đó không rét mà run.
Tần Cương, bán bộ tông sư của Ám Long Hoa Hạ càng giật mình hoảng sợ.
Người đàn ông này muốn ra tay sao?
Ông ta muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại ngập ngừng nuốt về.
Điều Diệp Phù Sinh muốn làm, ai dám ngăn cản?
Ai có thể ngăn cản?
Trước cửa lớn nhà họ Lâm, người đàn ông thân mặc quần áo màu trắng, đi đôi giày vải đế thấp, tay cầm trường kiếm đen tuyền.
“Diệp Phù Sinh… ông muốn làm gì?”, người gác cổng lắp bắp hỏi.
Hắn ta từng nhìn thấy cảnh Diệp Phù Sinh giết chết Lâm Hồng Hải từ xa, đòn ra tay như đấng toàn năng.
“Thảo phạt!”
Ánh mắt lạnh lẽo không chút tình cảm, chỉ có lạnh nhạt và vô tình.
“Diệp Phù Sinh, lão tổ nhà họ Lâm sắp xuất quan rồi, ông không làm ăn được gì đâu, tôi khuyên ông nên quay về đi!”
Giọng hắn ta đanh lại, hiển nhiên là rất kích động.
Cảm giác áp lực khó chịu, ánh mắt lạnh lùng của Diệp Phù Sinh khiến hắn ta muốn quỳ rạp xuống.
“Lão tổ nhà họ Lâm?”