Lâm Bắc Nhạc tràn đầy sát khí, Lâm Khải Sơn sắp xuất quan rồi, lão không phải sợ Diệp Phù Sinh!
“Ông chủ, ông ta ở sân trước, đang giết hại người nhà chúng ta!”, gã ta ngập ngừng, vẫn lên tiếng nhắc nhở.
“Giết đi, hắn giết không được bao lâu nữa đâu!”
Thời khắc này Lâm Bắc Nhạc lạnh lùng vô tình, chỉ cần Lâm Khải Sơn xuất quan giết chết Diệp Phù Sinh thì chết một vài người có đáng là bao!
Ken két!
Lúc này cửa địa đạo bật mở, một luồng khí âm lạnh từ trong thoát ra.
Lâm Bắc Nhạc cùng người đàn ông khẽ run lên.
“Lão tổ!”, người đàn ông quỳ rạp xuống, cung kính vô tận.
Lời đồn rằng, Lâm Khải Sơn đã chết từ lâu, nhưng thực chất vẫn còn sống khỏe, khí tức phát tán khiến gã ta run lên bần bật.
Có lẽ nhà họ Lâm có thể lật ngược tình thế chăng?
“Bố!”, Lâm Bắc Nhạc phấn khởi gọi to.
“Bắc Nhạc, sao vẫn nóng nội như vậy, gặp chuyện không được hoảng loạn, phải bình tĩnh!”, Lâm Khải Sơn nhàn nhạt nói, mang phong thái của chủ một gia tộc, chỉ có điều khí tức lạnh băng trên người hơi nguy hiểm.
“Bắc Nhạc biết tội!”
Lâm Bắc Nhạc vội kính cẩn đáp, Lâm Khải Sơn không trách nhiều, lại bảo tiếp: “Con nói gia tộc gặp mối hiểm họa diệt tộc sao?”
“Bố, Diệp Phù Sinh đánh tới rồi, bây giờ đang ở sân trước đánh giết người nhà chúng ta”, Lâm Bắc Nhạc giận lắm.
“Diệp Phù Sinh?”, Lâm Khải Sơn cau mày.
“Là con trai của Diệp Chấn Hà…”, Lâm Bắc Nhạc vội giải thích.
“Ha ha, chính là cái cậu hai thường không ở nhà, ra ngoài chơi bời của nhà họ Diệp hả?”, Lâm Khải Sơn cười gằn.
Lâm Bắc Nhạc lập tức cạn lời: “Bố, đó là chuyện nhiều năm trước rồi, bây giờ chúng ta mau ra đi, giết chết hắn!”
“Không điềm tĩnh gì cả, giết nó rồi, con bế quan ba tháng cho bố để bình tĩnh hơn!”
Lâm Khải Sơn hờ hững nói, rảo bước đi ra ngoài, Lâm Bắc Nhạc vội theo sau.
Sân trước nhà họ Lâm, thi thể chất thành đống, đầu người lăn lốc khắp nơi.
Lâm Khải Sơn và Lâm Bắc Nhạc đi ra trông thấy cảnh tượng đó lập tức nổi gân xanh phẫn nộ.
“Diệp Phù Sinh, đồ chó chết, chó chết!”
Liếc mắt nhìn, có ít nhất ba mươi cái đầu người, mới chút ít thời gian, Diệp Phù Sinh đã giết chết nhiều người như vậy!
Muộn thêm chút nữa thì người nhà họ Lâm đều bị giết sạch!
“Bố, chính là hắn, người giết chết Hồng Dương và Hồng Hải!”, Lâm Bắc Nhạc nổi điên, lúc này lão ta mới nói ra chuyện hai đứa con của lão bị giết chết.
Trước đó không nói là vì lo lắng Lâm Khải Sơn bế quan, nghe thấy tin này không chịu được sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
“Con nói, Hồng Dương và Hồng Hải chết rồi?”
Nói rồi, không đợi Lâm Bắc Nhạc trả lời, ánh mắt của Lâm Khải Sơn dán chặt vào hai cái đầu người.
“Đó là Kiến Đức, Kiến Vĩ…”
Nhác thấy hai cái đầu, Lâm Khải Sơn như sét đánh ngang trời, không dám tin vào điều trước mắt.