Hai chữ tông sư này khiến lòng bọn họ nặng trĩu, vì đã nhiều năm rồi chưa từng được thấy tông sư ra tay.
Nhất là trong chuyện tiêu diệt một gia tộc, vì chẳng có mấy tông sư làm ra chuyện này.
“Nếu như đối phương là tông sư, chúng ta bắt buộc phải mời tộc trưởng trở về, bằng không đối phương sẽ gây ra tổn thất vượt quá giới hạn mà nhà họ Âu Dương chúng ta có thể chịu đựng được”, một trưởng lão khác nói ngang.
Các vị trưởng lão mỗi người thêm một ý, không khỏi khiến Âu Dương Thái Hồng phải đăm chiêu suy nghĩ.
Nhà họ Lâm bị tiêu diệt, khiến ông ta cảm thấy vô cùng bất ngờ, cảm giác khủng hoảng đang bao trùm lấy ông ta.
“Các ông yên tâm, tôi sẽ liên hệ với tộc trưởng, kể cả là tông sư thì đã sao chứ, nhà họ Âu Dương chúng ta cũng đã có cả trăm năm lịch sử, tông sư cũng chưa chắc đã có kết cục tốt!”
Thấy Âu Dương Thái Hồng lên tiếng, những người bên dưới không ai nói gì thêm.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Thế nhưng, sự sợ hãi giống như làn sương mù bao bọc lấy họ.
...
Vạn Chung Môn, Lâm Thanh Đế đang cùng mọi người luyện võ, trong thời gian này hắn ta có sự tiến bộ rất nhanh.
Dù gì đại trưởng lão của Vạn Chung Môn cũng là sư phụ của hắn ta, nhờ sư phụ đích thân chỉ dạy, cho nên hắn ta tiến bộ rất nhanh.
Tuy chưa thể lên tới hoá kình tiểu tông sư, nhưng hắn ta cũng không nghĩ quá xa.
“Sư tỷ...”
Đúng lúc này, Thánh nữ Vạn Chung đi tới, Lâm Thanh Đế thấy vậy liền thu kiếm, vui vẻ đi tới chào hỏi.
Những đệ tử khác cũng vội vàng cất tiếng chào, Thánh nữ Vạn Chung gật đầu, nói với Lâm Thanh Đế: “Có một tin không tốt, hy vọng anh có thể chịu đựng được”.
“Tin không tốt?”
Lâm Thanh Đế chợt nhíu mày, từ biểu cảm của Thánh nữ Vạn Chung, hắn ta không đoán ra là điều gì.
Vì trước giờ Thánh nữ Vạn Chung chỉ có một biểu cảm, giống như tiên nữ, không vướng bụi trần.
“Đúng vậy”.
Thánh nữ Vạn Chung gật đầu: “Anh định nghe luôn ở đây hay tới chỗ vắng người?”
Bất chợt Lâm Thanh Đế cảm thấy hoảng hốt, tin không tốt thế nào mà phải tới chỗ vắng người để nghe chứ?
“Sư tỷ, cứ nói ở đây đi, cũng đều là các sư huynh đệ với nhau, cũng không phải người ngoài”.
Nghĩ ngợi một lát, Lâm Thanh Đế liền nói.
Thánh nữ Vạn Chung gật đầu, đôi môi đỏ khẽ nói: “Nhà họ Lâm ở thủ đô đã bị tiêu diệt rồi, cũng phải có tới cả trăm người bị giết!”
Roẹt!
Thánh nữ Vạn Chung vừa dứt lời, trong đầu Lâm Thanh Đế như vang lên một tiếng nổ.
“Nhà họ Lâm ở thủ đô, sư tỷ đang nói là nhà họ Lâm ở thủ đô sao?”, Lâm Thanh Đế phát run, có chút khó tin mà hỏi lại.
“Đúng là nhà họ Lâm ở thủ đô, gia chủ Lâm Bắc Nhạc, lão tổ Lâm Khải Sơn...”
Thánh nữ Vạn Chung đưa mảnh giấy trong tay lại cho Lâm Thanh Đế, hắn ta vội vàng nhận lấy.