Vỗ vỗ mép giường bảo: “Cô thức đến hai mắt thâm quầng rồi, lên giường nằm đi, nghỉ ngơi một chút!”
“Tôi không mệt, anh tỉnh dậy là tôi tràn đầy sức sống liền!”, Linh Hồ Uyển Nhi lắc đầu.
“Ngoan, nghe lời đi…”
Ánh mắt vô cùng dịu dàng, Linh Hồ Uyển Nhi không thể kháng cự, mặt thoáng chốc đỏ lên, nhẹ tay nhẹ chân trèo lên giường, nằm cạnh Diệp Phàm.
“Ngủ đi…”
Diệp Phàm ôm cô ta vào lòng, đôi mắt dịu dàng như nước chảy.
Thật ra Linh Hồ Uyển Nhi thức đâu chỉ hai ngày này, mà đã bốn ngày chưa từng nhắm mắt rồi.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Vừa rồi chợp mắt, cũng là do Diệp Phù Sinh đi qua, nói với cô ta rằng Diệp Phàm đã qua cơn nguy kịch, bảo cô nghỉ ngơi một lúc.
Có điều cô ta không yên tâm nên mới gục đầu bên giường Diệp Phàm ngủ một giấc.
Rất nhanh, Linh Hồ Uyển Nhi phát ra tiếng thở nhẹ, trông vào thấy rất đáng yêu.
Ngủ nhanh như vậy sao, nhìn quầng mắt thâm của Linh Hồ Uyển Nhi, Diệp Phàm đau xót không thôi.
Lại qua vài phút, Diệp Phàm hôn nhẹ lên trán cô ta một cái, lặng lẽ ngồi dậy, đi ra ngoài.
“Ông…”
Bước ra ngoài đã thấy Diệp Chấn Hà ngồi trên ghế tựa.
“Thằng…thằng nhóc thối này…”, Diệp Chấn Hà kinh ngạc sững sờ, không nói nên lời.
Sau đó ông cụ đứng bật dậy: “Thằng nhóc thối, cháu bị thương nặng như thế, đứng dậy làm cái gì?”
Nói rồi Diệp Chấn Hà vội chạy đến đỡ Diệp Phàm, giọng nói vừa trách móc, lại vừa đau lòng.
“Mẹ cháu đâu, cháu muốn đi thăm bà ấy…”, Diệp Phàm cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh nhất để nói, nhưng vẫn hơi run rẩy.
“Anh, mẹ đang ở đây, cả bố nữa…”
Lúc này một giọng nói từ bên cạnh vọng ra, không biết từ lúc nào mà Diệp Thánh đã chạy tới.
Diệp Phàm run người, đến mức động vào vết thương, nhưng anh không để ý tới.
Thay vào đó anh lo lắng hỏi: “Cậu nói mẹ nằm trong phòng, ông già về rồi sao?”
“Đúng vậy, bố về rồi, anh cũng là được bố cứu đấy, mẹ tạm thời ổn định lại rồi!”, Diệp Thánh kích động nói to.
Diệp Phàm gật đầu không ngừng, một hồi lâu mới thay đổi sắc mặt, bực tức trách: “Mẹ chứ, cái ông già chết tiệt đó còn biết đường về à?”
“Phì!”
Anh vừa nói dứt lời đã nghe thấy tiếng sặc nước từ cửa truyền tới.
Tiếp sau liền thấy Diệp Phù Sinh bước vào: “Thằng nhóc này, anh đanh trù ẻo tôi chết sớm đấy hả?”
Diệp Phù Sinh lườm anh, không vui vẻ gì đáp trả.
“Hừ, bớt nói mấy lời vô dụng với tôi đi, mẹ tôi phải khỏe đấy, không thì tôi liều mạng với ông!”, Diệp Phàm cười khẩy, không nể nang ai cả.
“Hừ, vợ tôi không cần anh quan tâm!”, Diệp Phù Sinh cũng hừ lạnh, rồi lướt qua bước vào phòng bên phải, nơi mà Chu Tình đang nằm.