“Hừ, sao mà không liên quan, còn nửa tháng nữa là trận tỉ võ diễn ra rồi, Tiêu sư huynh sẽ nói chuyện xin hỏi cưới cô với tông chủ vào ngày hôm đó mà!”
“Thì sao…”
Phương Dao lộ vẻ vui sướng không thể che giấu: “Cô quên cái tên Diệp Phàm kia đi, nếu không để Tiêu sư huynh nghe thấy sẽ không hay”.
“Hơn nữa, bây giờ Diệp Phàm đã thành phế vật rồi, không thể chiến đấu vì cô nữa…”
Lời Phương Dao nói câu nào cũng treo từ “phế vật” ở miệng, khiến Hoắc Thanh Thanh bực tức vô cùng.
“Phương Dao, chị ăn nói giữ lại phúc đức đi, nếu không tôi sẽ không khách khí với chị đâu!”, Hoắc Thanh Thanh nạt nộ.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Không khách khí với tôi?”
Phương Dao cười giễu cợt: “Có khi nào là cô khách khí với tôi chưa?”
Diệp Phàm xảy ra chuyện khiến tâm trạng cô ta sung sướng vô ngần, cho nên tìm Hoắc Thanh Thanh là để nói với Hoắc Thanh Thanh trước tiên.
Cô ta vui nhất là được đấy vẻ tức giận mà không thể làm gì được của Hoắc Thanh Thanh.
Song Hoắc Thanh Thanh cũng đã biết tin, vốn đã rất lo rồi, Phương Dao lại chạy tới bày vẻ đắc chí, khiến cô ta giận ngứa cả răng.
Có điều lời Phương Dao nói là sự thật, nửa tháng sau là trận tỉ võ diễn ra.
Theo kế hoạch ban đầu, Diệp Phàm sẽ đến tham gia tỉ võ, giúp cô ta đạt thứ hạng tốt, chèn ép Tiêu Mặc Sanh, như vậy cô ta sẽ không bị biến thành chiến lợi phẩm để liên hôn, phải gả cho Tiêu Mặc Sanh.
Chỉ là theo tin đồn, thương tích của Diệp Phàm quá nặng, cho dù hồi phục thương tích cũng không khác gì tàn phế.
Khiến cô ta vừa đau lòng lại vừa sốt ruột.
“Hoắc Thanh Thanh, vẻ mặt của cô thật là đa dạng, có phải đang lo lắm không? Ha ha ha…”
Phương Dao điên cuồng cười lớn, giây phút này cô ta cảm thấy toàn thân sảng khoái, thực lực như tăng thêm một bậc.
Bởi vì chuyện sư đệ của Lục Thần - Trần Húc bị chết, khiến Lục Thần điều tra cô ta vô cùng nghiêm ngặt, mấy lần suýt thì bại lộ tin tức.
Nhưng cho dù như vậy Phương Dao cũng cảm nhận rõ ràng sự xa lánh của Lục Thần đối với cô ta.
Dường như đã mặc định cô ta chính là hung thủ giết người, chỉ là không có bằng chứng xác thực, tuy rằng quả thật chính là cô ta giết.
Đều tại Hoắc Thanh Thanh lắm mồm, nếu không phải do Hoắc Thanh Thanh nhiều lời, quan hệ giữa cô ta và Lục Thần sẽ không trở nên căng thẳng như vậy.
Khiến cô ta căm phẫn Hoắc Thanh Thanh mấy ngày liền, nhưng hôm nay lại bay biến không ít.
“Hoắc Thanh Thanh yên tâm gả cho Tiêu sư huynh đi, người tình của cô đã biến thành kẻ tàn phế rồi, sẽ không đến được đâu, ha ha ha…”
Từng lời từng chữ kẻ tàn phế khiến Hoắc Thanh Thanh nổi cơn thịnh nộ.
“Phương Dao, chị tự tìm đường chết!”, Hoắc Thanh Thanh đạp chân xông về phía Phương Dao.