“Rõ ràng là Thanh Thanh đã thua nhưng cô lại còn không buông tha cho em ấy, muốn phế bỏ em ấy, tưởng tôi chưa nhìn ra được sao?”
“Anh Lục Thần, không phải như anh nghĩ đâu…”. Nước mắt Phương Dao rớt xuống lộp độp.
“Cất mấy giọt nước mắt cá sấu của cô lại đi! Có thể ra tay nặng như vậy với sư muội của mình thì đúng thật là lòng dạ độc ác mà!”. Lục Thần nhìn cô ta khóc thì chỉ trong lòng cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Lời nói gay gắt của anh ta khiến Phương Dao khẽ run rẩy, cô ta lau sạch nước mắt, khuôn mặt đầy vẻ oán hận.
“Đúng vậy, lòng dạ em độc ác đó, nhưng tất cả những chuyện này là do ai gây ra? Là anh, đều là do anh…”
Phương Dao hét lớn lên, chỉ vào Lục Thần và lớn tiếng nói: “Anh biết em thích anh, muốn làm người phụ nữ của anh nhưng anh lại tình tứ với người phụ nữ đã có tình nhân ở bên ngoài đó. Anh có từng nghĩ đến cảm giác của em hay không?” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Hỗn láo!”
Lục Thần hét lớn lên: “Cô đừng hòng nói bậy, tôi đã nói với cô từ sớm, chúng ta không thể nào, còn về phần tôi làm gì thì cô không có quyền quản thúc!”
“Đúng, em không có quyền gì quản anh cả!”
Phương Dao hét lớn lên: “Vậy lúc còn nhỏ, em nói lớn lên sẽ gả cho anh thì tại sao anh lại đồng ý?”
“Lúc còn nhỏ?”
Lục Thần chau chặt mày: “Cô lại muốn bịa đặt vớ vẩn gì nữa vậy?”
“Hahaha… Bịa đặt hả? Vậy em nói cho anh biết!”
Phương Dao chỉ cảm thấy buốt lạnh trong lòng, hét lớn lên: “Anh lớn hơn em ba tuổi, năm anh mười ba tuổi, em mười tuổi, có một lần chúng ta ra ngoài, em bất cẩn suýt té xuống vách núi, là anh đã cứu em lên. Lúc đó em nói đợi lớn lên, em sẽ gả cho anh, lẽ nào anh không còn nhớ chuyện này nữa sao?”
Phương Dao nhắc lại thì Lục Thần đã nhớ lại chuyện đó, biểu cảm trên khuôn mặt anh ta rất khác thường.
Anh ta nói với giọng nặng nề: “Đây là nguyên nhân khiến cô gàn dở đến mức bất chấp tất cả để làm người phụ nữ của tôi sao?”
“Không sai, bắt đầu từ khi em mười tuổi, em đã xem mình là người phụ nữ của anh rồi!”
“Anh thích nghe đàn cổ, em liền đi học, nhưng anh chỉ nghe có một lần thì đã không muốn còn nghe nữa”.
“Anh nói anh thích tranh thêu nhất, cảnh vật và con người bên trên được miêu tả rất sống động, em liền đi học thêu, bị kim châm chảy máu bao ngày bao đêm!”
“Anh nói anh thích con gái biết khiêu vũ, em liền đi học, một người học võ như em mà đi học khiêu vũ thì rất vất vả nhưng em cũng đã học được rồi, có điều anh chưa từng xem lấy một lần…”
Phương Dao vừa khóc vừa kể lể từng chuyện một.
Tim Lục Thần run lên, Phương Dao thật sự đã nói đúng những thứ mà anh ta thích.
Chỉ là, sao cô ta lại biết được?
“Tôi chưa từng nói những chuyện này với cô, sao cô lại biết được?”. Lục Thần hét lớn lên.