Hắn vội vã lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Tề tiểu thư, chúng ta không oán không thù, cô đây là…”
Tên tiểu thương chỉ vào chiếc roi da trên cổ tay mình, cười nịnh nọt hỏi.
“Tôi ghét nhất là đánh phụ nữ”.
Tề Vũ Phi lạnh lùng đáp một câu, cánh tay vừa giương cao, tên tiểu thương liền trực tiếp bay qua một bên.
Bộp!
Người vừa rơi xuống đất, roi da liền vung tới.
A! <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tên tiểu thương hét thảm, một roi này vừa giáng xuống, cánh tay của hắn lập tức sưng đỏ.
Bốp bốp bốp!
Sau ba đòn roi liên tiếp, tên tiểu thương đau tới liên tục gào thảm thiết, thậm chí khóe miệng còn ho ra một ngụm máu tươi.
Mọi người chứng kiến một màn này đều im như thóc, không dám cất tiếng bàn tán.
Bởi đã có quá nhiều lời đồn đại về Tề Vũ Phi, nghe nói từng có người làm ngựa của cô ta giật mình liền bị cô ta dùng roi đánh tới nửa sống nửa chết ngay trên phố, nằm trên giường dưỡng thương nửa năm mới hồi phục lại.
Uy lực của Tề Vũ Phi rất lớn, liên tiếp bốn roi quăng tới, đem tên tiểu thương đánh tới trầy da tróc vẩy.
“Tề đại tiểu thư xin tha cho tôi tội chết, cầu xin cô....”
Tên tiểu thương ôm đầu van xin, về phần những lời nói như có vương pháp hay không, hắn ta không dám nói.
Mối quan hệ giữa những gia tộc lớn như nhà họ Tề và quan phủ đều rất tốt, chỉ có lập tức cầu xin tha thứ mới là cách tốt nhất.
Lại một roi nữa đánh tới, Tề Vũ Phi mới dừng lại, sau đó đi về phía Hàn Tuyết.
“Cảm ơn cô, cảm ơn cô….”
Hàn Tuyết vội vàng cảm ơn, vô cùng chân thành. .
||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||
“Đi với tôi”, Tề Vũ Phi nhàn nhạt nói.
Hàn Tuyết thoáng ngẩn người, vội xua tay nói: "Tôi sẽ báo đáp ân tình của cô, nhưng tôi không thể đi cùng cô, xin lỗi…”
Nghe những người xung quanh nói, đây là đại tiểu thư nhà họ Tề.
Cô đến từ thế giới bên ngoài, Hàn Tuyết không ngốc, nếu để người khác biết được việc cô tới từ bên ngoài núi Thập Vạn, sẽ không tránh khỏi việc bị tiến hành điều tra nghiên cứu chi tiết.
Cô không muốn biến mình thành một con chuột bạch, hơn nữa sự tình trong các gia tộc lớn thường rất nhiều, ai biết sẽ gặp chuyện gì phiền lòng hay không?
Tề Vũ Phi nhíu mày, không ngờ Hàn Tuyết sẽ từ chối mình, liền nói: “Nếu cô tự ý bỏ đi với viên ngọc này trên cổ sẽ bị người khác giết người cướp của!”
“Cô, cô cũng muốn cướp mặt dây chuyền của tôi sao?”
Hàn Tuyết vô thức thốt nên, nhưng nói xong cô liền hối hận rồi, lời này nói ra tương đương với việc quét sạch thể diện của Tề Vũ Phi.