Quả nhiên ánh mắt Tề Vũ Phi lóe lên cái nhìn sắc bén: "Hừ, trở về nhà họ Tề với tôi trước rồi nói, tôi là đang cứu cô!”
Dứt lời, Tề Vũ Phi nhấc chân rời đi, bốn người đàn ông phía sau cũng lập tức bước tới áp chế Hàn Tuyết.
“Đại tiểu thư nhà chúng tôi đối đãi với người khác khá ôn hòa, đi theo chúng tôi, đây là đang cứu cô, cô nên biết ơn!”
Một người đàn ông mở miệng nói, giữ chặt vai phải của Hàn Tuyết.
“Ân tình của các người, tôi sẽ báo đáp, các người buông tôi ra, cầu xin các người…”
Hàn Tuyết van nài, nhưng vô ích, hai người đàn ông một trái một phải tóm lấy bờ vai cô, đi theo phía sau Tề Vũ Phi rời đi.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
"Chậc chậc, người phụ nữ này thảm rồi, nếu thức thời còn có thể làm một nha hoàn, nếu không thì, ha ha…”
Ngay sau khi họ rời khỏi liền có người cười lạnh.
Cái gọi là thức thời, trừ khi Hàn Tuyết chủ động giao ra mặt dây chuyền phỉ thúy, chỉ là, chuyện này có khả năng sao?
...
Nhà họ Diệp tại thủ đô, hai ngày trôi qua trong chớp mắt.
Trong hai ngày qua, Diệp Phù Sinh tìm được rất nhiều thứ tốt, có một số thứ Diệp Phàm chưa từng nhìn thấy hay nghe nói qua.
Nhưng cơ thể của Chu Tình đã ổn định lại, bà ta hiện tại gần như tương đương với một người chết giả.
Còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với người thực vật, ngoại trừ trái tim vẫn đang khó nhọc đập, những thứ khác dường như đã rơi vào trạng thái tĩnh và không hoạt động.
Mà Diệp Phàm cũng được hưởng một chút ánh sáng, thân thể của anh cũng khôi phục không ít.
Giờ đây việc đứng lên và đi lại không còn quá khó khăn nữa.
“Thằng nhóc thối, tôi đi đòi công bằng cho vợ mình, cậu thực sự muốn đi theo sao?”, Diệp Phù Sinh hoài nghi nhìn Diệp Phàm.
“Nhất định phải đi, tôi sẽ lấy lại công bằng cho mẹ mình”.
Diệp Phàm trợn tròn mắt, anh biết vì nguyên nhân sức khỏe của mình nên Diệp Phù Sinh mới hỏi như vậy.
“Anh hai, em cũng muốn đi”, Diệp Thánh đứng ở một bên gào.
“Cậu ở nhà!”
Diệp Thánh: “...”
Diệp Phù Sinh gần như đồng thời nói, Diệp Thánh lập tức sững sờ.
“Thực lực của cậu còn thấp, muốn cùng tôi kề vai chiến đấu thì nhanh chóng gia tăng thực lực đi, còn không bằng bây giờ đi theo sư huynh của cậu rời đi”, Diệp Phàm nhàn nhạt nói.
“Ha ha, thực lực của anh cũng không cao mà!”, Diệp Phù Sinh bỗng nhiên cười khẩy.
“Mẹ...”, Diệp Phàm xém chút nghẹn chết, một tiếng ‘mẹ nó’ còn đang treo bên khóe miệng cũng không nói ra.