Vừa nghe thấy không được ăn cơm, Hàn Tuyết liền vô thức sờ bụng, mình mới chỉ ăn một cái bánh bao, da bụng sắp dính vào da lưng rồi.
Đến nhà họ Tề, Tề Vũ Phi cướp mất ngọc bội của cô, cũng không bảo người khác lấy cơm cho cô ăn.
“Quản sự Trần, tôi vẫn chưa ăn cơm, có thể cho tôi ăn gì đó trước được không?”, Hàn Tuyết cầu xin nói.
Bịch!
Bà ta đẩy Hàn Tuyết một cái khiến cô suýt ngã, hạnh họe mắng: “Đừng có mơ, mau đi làm việc đi!”
Hàn Tuyết cắn môi, trong lòng thất rất uất ức, mắt đỏ hồng lên.
Cô rất kiên cường, không phải là người hay khóc, nhưng bây giờ rơi vào cảnh này khiến cô cực kỳ ấm ức.
Ở thế giới bên ngoài, cô là giám đốc của Công Nghệ Tuyết Phàm, nắm giữ gia sản khổng lồ, là vợ của Diệp Phàm.
Sự yêu thương của Diệp Phàm đã khiến cô buông lỏng rất nhiều lớp ngụy trang trước kia, nhưng bây giờ tất cả quay lại ban đầu, hơn nữa lại càng khổ sở hơn.
Chát chát chát…
Hàn Tuyết ngồi xuống, cầm chày gỗ bắt đầu giũ đập quần áo ngâm trong nước.
“Hừ, còn không trị được cô chắc, cho dù Thất Tiên Nữ đến tôi cũng phải làm cho cô ta ngoan ngoãn nghe lời”, bà ta đắc ý cười khẩy, quay ngoắt người đi.
“Haiz, em gái, em đói lắm sao?”
Bà mập kia đi một lúc thì có một người phụ nữ trung niên cũng đang giặt đồ tiến tới hỏi.
“Đói lắm, năm ngày nay tôi chưa ăn gì rồi”, Hàn Tuyết gật đầu, nhỏ giọng đáp.
“Đứa nhỏ đáng thương, chị còn nửa miếng bánh, em ăn trước đi”.
Nói rồi chị ta nhìn trái nhìn phải, xác định không vấn đề gì mới luồn tay vào túi áo ngực của mình.
Lấy ra một bọc gói bằng giấy dầu, mở ra thì thấy bên trong là một miếng bánh.
“Em gái, ăn đi”, người phụ nữ đưa bánh cho cô.
Miếng bánh khô không khốc, nhưng Hàn Tuyết lại thấy như sơn hào hải vị.
Nhưng người khác đột nhiên đối tốt với cô, cô thầm nâng cao cảnh giác.
Sau khi trải qua chuyện Tề Vũ Phi đột nhiên có lòng ra tay cứu giúp nhưng lại có ý đồ khác, cô thấy không yên tâm, không dám tùy tiện nhận ý tốt của người khác.
“Chị à, cảm ơn chị, tôi vẫn chịu được!”, Hàn Tuyết kiên định lắc đầu.
Người phụ nữ sững lại, thấy vẻ đề phòng của Hàn Tuyết lập tức hiểu ra, dù sao chị ta cũng hơn năm mươi rồi, đã trải đời hơn nhiều.
“Em gái, em đừng sợ, chị giữ lại bánh vì việc giặt quần áo này mệt lắm, làm một lúc là đói, ăn chút bánh mới có sức làm việc”.
“Hơn nữa ở đây mỗi người đều có một miếng, bánh này không có độc, cứ yên tâm ăn đi…”
Người phụ nữ nói đoạn liền bẻ một miếng bỏ vào miệng ăn.