Diệp Phàm cười cười, sau đó nhìn Lý Chấn Uy: “Gia chủ Lý, hôm nay đến bất ngờ là lỗi của Diệp Phàm!”
“Tôi muốn mượn ông một chiếc xe, xong việc sẽ trả lại ngay!”
Thật ra đối với anh mà nói một chiếc xe chỉ là chuyện nhỏ.
Phải biết anh vừa mới cuỗm được hai tỷ rưỡi của nhà họ Tào ở Thanh Hải.
“Ha ha ha, cậu Diệp khách sáo rồi!”
Lý Chấn Uy cười sảng khoái, sau đó đứng dậy, ông ta không hề có vẻ cậy quyền.
Thái độ của ông ta khiến mấy trưởng lão sốt cả ruột, định mở miệng nói. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Lý Chấn Uy giơ tay cản lại, bước tới trước mặt Diệp Phù Sinh.
Sau khi tới gần Diệp Phù Sinh, sắc mặt của Lý Chấn Uy trở nên trịnh trọng: “Ông rất mạnh!”
“Tôi?”
Diệp Phù Sinh cười nhạt: “Tôi chỉ là người làm việc nặng nhọc thôi!”
“Không, tôi có thể cảm nhận được nếu ông muốn giết tôi thì dễ như trở bàn tay!”, Lý Chấn Uy trầm giọng nói.
“Ha ha ha…”, Diệp Phù Sinh cười hờ hững, không nói gì thêm.
“Bàn Thạch Pháp mà nhà họ Lý chúng tôi tu luyện có chút đặc biệt nên tôi có thể cảm nhận được đôi chút”.
Lý Chấn Uy lại âm trầm nói, sau đó ông ta lùi sau một bước, hai tay ôm quyền: “Nhà họ Lý tôi tình nguyện giúp mọi người san bằng nhà Âu Dương!”
Rầm!
Sét đánh giữa trời quang!
Lời của Lý Chấn Uy tựa như một tiếng sấm oanh tạc đánh ngay tai các trưởng lão nhà họ Lý.
Đến Lý Thanh Dương cũng chết sững, không ngờ Lý Chấn Uy lại nói ra câu như thế.
Diệp Phù Sinh cười như có như không, không đáp lời ông ta ngay, không đồng ý, cũng chẳng chối từ.
“Gia chủ, không thể, không thể được…”
“Gia chủ, bản lĩnh của nhà Âu Dương không phải chúng ta có thể đối chọi được, xin gia chủ suy xét lại, đừng ra quyết định vội!”
“Xin gia chủ suy xét lại…”
Một trưởng lão nhà họ Lý nóng lòng vô cùng, thậm chí muốn phát điên lên.
Có nằm mơ họ cũng không thể nghĩ đến Lý Chấn Uy sẽ nói như thế với một người lạ.
Diệp Phàm ngồi trên xe lăn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó bèn nhìn Lý Chấn Uy hồi lâu.
Lý Chấn Uy này không đơn giản, rất quả quyết!