“Con chó già Âu Dương Thái Hồng đó có nhà không? Bọn tao đến đòi lại công bằng!”
“Đồ khốn kiếp, hôm nay mày chết chắc rồi!”
Âu Dương Viễn giận dữ hét lên: “Cao thủ tông sư mà nhà họ Diệp mày mời đến đâu? Bảo hắn ta ra đây, nếu không thì bây giờ mày sẽ phải chết!”
Âu Dương Viễn bộc phát sức mạnh ngay, khí thế toát ra khắp toàn thân, không ngờ ông ta cũng là bán bộ tông sư.
Diệp Phàm hơi kinh ngạc, thế lực của nhà họ Âu Dương thâm sâu thật, Âu Dương Đạo Vĩ chết rồi mà lại còn mọc ra một bán bộ tông sư.
Nếu như hôm đó có hai bán bộ tông sư đến nhà họ Diệp thì e rằng mộ anh cũng đã xanh cỏ rồi.
“Nhị trưởng lão, để bọn họ vào đi, người đến đều là khách, dù cho có là người sắp chết đi nữa, nhà họ Âu Dương ta không thể mất lịch sự!”
Giọng nói đầy nội lực của Âu Dương Thái Hồng truyền ra.
“Bắt ba ba trong rọ sao?”
Diệp Phù Sinh cười mỉm, sát ý đáng sợ toát lên từ trong đôi mắt của ông ta.
Âu Dương Thái Hồng mở lời thì đương nhiên Âu Dương Viễn cũng không thể cãi lệnh, hai mắt sắc bén như diều hâu nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
Còn về Diệp Phù Sinh, ông ta không để ý đến.
“Đi thôi, Uyển Nhi…”
Linh Hồ Uyển Nhi cười ngọt ngào, đẩy Diệp Phàm đi nhưng từ đầu đến cuối, cô ta luôn đi sau Diệp Phù Sinh nửa bước.
Đây là sự tôn trọng!
Diệp Phù Sinh cũng để ý đến chi tiết này, ông ta càng lúc càng thích cô con dâu này.
Trong sân nhà Âu Dương rộng lớn, mấy người Âu Dương Thái Hồng nối đuôi nhau, người hầu lần lượt dọn dẹp hết những chiếc ghế bành to lớn.
Mấy vị khách quý do Âu Dương Thái Hồng mời đến đều ngồi xuống vững như núi Thái Sơn.
“Diệp Phàm, quả nhiên là cậu đến rồi!”, Âu Dương Thái Hồng cũng không đứng dậy mà vẫn ngồi tại chỗ khẽ quát.
“Tôi đến để lấy lại công đạo cho mẹ tôi!”, Diệp Phàm cất lời,bên trong giọng nói tràn ngập sát ý lạnh đến thấu xương.
“Đây chính là Diệp Phàm - người đã gây ra rắc rối lớn cho các ông sao?”. Một giọng nói vang lên.
“Anh Kỳ Sơn, chính là tên nghiệp chướng đó!”, Âu Dương Thái Hồng cười nói.
“Ha ha, tôi còn nghĩ là có ba đầu sáu tay nữa cơ, chẳng qua cũng chỉ như vậy!”
Kỳ Sơn chính là bán bộ tông sư của nhà họ Kỳ, lúc này chỉ cười nhạt.
“Kỳ Tân, đi lấy đầu cậu ta xuống đây!”, Kỳ Sơn thản nhiên mở lời, người đàn ông sau lưng lão lập tức đi ra.
“Diệp Phàm, bây giờ danh tiếng anh đã vang dội khắp chốn, tôi đến xin anh chỉ giáo vài chiêu, anh có dám không?”