Kỳ Tân mở lời vô cùng khiêu khích.
“Ha ha, khiêu chiến với tôi à…”
Diệp Phàm cười lạnh: “Không nhìn thấy tôi còn đang ngồi xe lăn sao?”
“Hơn nữa, tên chó già Âu Dương Đạo Vĩ kia bị tôi giết chết rồi, cậu cũng không có tư cách khiêu chiến với tôi đâu”.
“Láo xược, Diệp Phàm, anh nói dối mà không biết ngượng!”. Bát trưởng lão Âu Dương Phóng tức giận gầm lên. Ngày đó ông ta bị trúng độc hoa cà độc dược nên mới không tham gia trận chiến.
Lúc này nghe Diệp Phàm nói mình đã giết chết Âu Dương Đạo Vĩ thì ông ta vô tức giận.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Nói dối không biết ngượng, chỉ dựa vào cậu mà có thể giết chết trưởng lão Đạo Vĩ thì chỉ có nằm mơ thôi!”
“Ngông cuồng quá thể, mau mời tông sư của nhà họ Diệp cậu ra đây, nếu không cậu cũng không sống qua được một khắc đâu!”
Trưởng lão nhà Âu Dương liên tục quát lớn, căm hận Diệp Phàm đến tột cùng.
Họ hoàn toàn không tin lời của Diệp Phàm. Âu Dương Đạo Vĩ là bán bộ tông sư cơ mà, làm sao Diệp Phàm có thể giết được chứ.
Chẳng qua là, bọn họ không nhìn thấy Thiên Vạn Thành, Dương Thiên Khôn và Trần Thông, ba cao thủ cảnh giới tông sư này đang nhìn Diệp Phù Sinh chằm chằm.
Nhất là Thiên Vạn Thành, trong đôi mắt già nua đục mờ có chút nghiêm trọng.
“Diệp Phàm, bớt khoác lác đi, dám nhận thách thức thì nói một tiếng, hi vọng anh đừng làm con rùa rụt đầu!”, Kỳ Tân lại lớn tiếng nói.
“Tôi đến đấu với cậu!”
Lúc này, một tiếng rống to vang lên từ phía sau.
“Âu Dương…”
Lý Thanh Dương nghe được âm thanh này thì vội quay đầu lại, kích động hét lớn.
Nhìn thấy người vừa đến, gần như toàn bộ người nhà Âu Dương đều có sắc mặt khó coi.
“Âu Dương Ngọc Quân, mày còn có gan mò về sao?”, Âu Dương Phóng lập tức giận dữ la mắng Âu Dương Ngọc Quân.
“Đây là nhà của tôi, sao tôi lại không thể quay về chứ!”
Âu Dương Ngọc Quân dẫn theo bảy vị trưởng lão của Thánh Môn, nhanh chóng xông đến.
“Anh, em đến rồi đây!”, Âu Dương Ngọc Quân chạy qua, xúc động nói.
Thấy Diệp Phàm ngồi xe lăn, ánh mắt Âu Dương Ngọc Quân chợt lạnh lẽo hơn.
Nhưng, cậu ta cũng không quên phép tắc, vội lễ phép chào hỏi với Diệp Phù Sinh.
Diệp Phù Sinh gật đầu cười, Diệp Phàm có anh em tốt như vậy cũng là may mắn của anh.