Phá Quân Mệnh

Tim Kỳ Sơn như đang nhỏ máu, Kỳ Tân là đứa cháu mà lão xem trọng nhất, lần này đưa gã đi tiếp xúc với bên ngoài.

Tiếng tăm Diệp Phàm nổi như cồn nhưng anh đã bị thương nặng, nếu Kỳ Tân hành được Diệp Phàm một trận…

Thì cái tên Kỳ Tân này sẽ được truyền khắp giới võ đạo.

Thế nhưng, hiện thực quá khốc liệt, Âu Dương Ngọc Quân lại thẳng tay giết chết Kỳ Tân rồi!

Âu Dương Ngọc Quân không hề do dự mà dùng chân vặn gãy cổ Kỳ Tân khiến mọi người xung quanh đều kinh sợ.

Âu Dương Ngọc Quân sao lại dám, sao lại dám ra tay giết người như vậy?

“Ầm!”

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Lý Chấn Uy và Kỳ Sơn va chạm quyền với nhau kịch liệt, hai người cùng lúc lùi về sau, chỉ là Lý Chấn Uy lùi về sau hai bước.

Mà Kỳ Sơn liên tục lùi về sau hơn bốn bước, ai mạnh ai yếu đã phân được.

“Đáng chết!”

Kỳ Sơn rống giận, tay rút ra một thanh đoản kiếm bên hông ra.

“Chết đi cho tao!”

Kỳ Sơn gào thét lao nhanh về phía Lý Chấn Uy.

“Lý gia chủ, cho ông mượn dùng Hoàng Tuyền này!”

Diệp Phàm hét lớn, tiếng đao lanh canh vang lên, đao Hoàng Tuyền bay về phía Lý Chấn Uy.

Lưỡi đao vàng kim, chữ khắc màu đỏ khiến mọi người nhìn thấy đều có cảm giác khát máu kỳ lạ.

“Đây chính là thần binh của Đao Ma, đao Bá Binh Hoàng Tuyền sao?”

Dương Thiên Khôn nhìn đao Hoàng Tuyền bay ra từ trong tay Diệp Phàm, trong ánh mắt lộ vẻ tham lam.

Nghe nói thanh đao Hoàng Tuyền này chính là một thần binh, chém sắt như chém bùn.

Nguồn gốc đao Hoàng Tuyền thần bí, hoàn toàn không thua kém gì kiếm khí thần bí mà đại sư Âu Dã Tử truyền lại.

“Ha ha ha, lão Lý này phải cảm tạ rồi…”

Lý Chấn Uy cười lớn, đưa tay nhận lấy đao Hoàng Tuyền, cánh tay khẽ run, âm thanh đao lảnh lót vang lên.

“Các vị trưởng lão nhà họ Lý, nhìn cho rõ đây, đao pháp Bàn Thạch!”

Lý Chấn Uy rống lớn, vung đao Hoàng Tuyền trong tay lên một vài đường, trực tiếp xông lên chạm trán với Kỳ Sơn.

“Lý Chấn Uy này cũng thật ngông cuồng, dám xuất hiện ở đây thì thôi đi, không ngờ còn dạy dỗ trưởng lão gia tộc người ta, đáng tội chết!”, Âu Dương Phóng rống giận, Lý Chấn Uy quá kiêu ngạo.

“Người không biết gì mới ngông cuồng, tiến vào được cấp bậc bán bộ tông sư khiến tâm trí ông ta mê muội rồi!”, Âu Dương Viễn cười lạnh, trong lòng tràn ngập sát ý.

Trong lòng ông ta, Lý Chấn Uy đã bị phán tử hình rồi!

“Âu Dương Thái Hồng, giao em gái tôi ra đây!”. Lúc này, Âu Dương Ngọc Quân nhìn Âu Dương Thái Hồng, miệng quát lớn.

“Hỗn xược, đây là đại trưởng lão của nhà Âu Dương! Âu Dương Ngọc Quân, mày lại không biết lễ nghĩa, sao lại vô giáo dục như vậy?”, Âu Dương Phóng mở lời khiển trách đầu tiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui