“Cút, chỉ là bát trưởng lão mà thôi, làm gì có chỗ cho ông nói chuyện!”, Âu Dương Ngọc Quân quát mắng, khí thế còn cao hơn ông ta.
Âu Dương Phóng suýt chút là tức chết, đứng dậy hét lớn: “Âu Dương Ngọc Quân, chỉ cần mày còn mang họ Âu Dương thì chỉ cần là người nhà Âu Dương ở đây, mày đều phải biết tôn kính. Để tao dạy mày làm người thế nào!”
“Ha ha, ông là cái thá gì mà cũng dám dạy đời đại thiếu gia nhà tôi, tôi đến lấy mạng chó nhà ông đây!”
Âu Dương Hải cười lớn một tiếng, nhảy ra từ sau lưng Âu Dương Ngọc Quân, chẳng nói lời nào đã vung mạnh quyền về phía Âu Dương Phóng.
Ầm ầm ầm!
Kẻ thù chạm mặt, mắt cũng đỏ ngầu! Trong chớp mắt hai người đã lao vào nhau, đánh đấm mạnh mẽ kinh người.
Trận chiến kịch liệt khiến con cháu nhà Âu Dương cũng hăm he xắn tay áo, máu nóng trong lòng cũng bị kích thích.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Diệp Phàm, chỉ có mấy người thôi à, không còn ai đến nữa sao?”, Âu Dương Viễn đứng dậy, chỉ vào Diệp Phàm quát lớn.
“Chỉ chừng này người, đã đủ rồi!”, Diệp Phàm cười nhạt.
“Được lắm, vậy hôm nay tất cả các người đều đi chết đi!”
Âu Dương Viễn quát lớn: “Con cháu nhà Âu Dương, giết chết kẻ trước mặt để bọn họ trả giá cho sự ngông cuồng của chính mình, trả nợ máu cho trưởng lão Đạo Vĩ!”
“Giết giết giết!”
Con cháu nhà Âu Dương cũng ra sức gào thét. Hôm nay bọn họ đã gọi biết bao nhiêu người trợ giúp, trong lòng tràn đầy tự tin.
“Ra tay!”
Âu Dương Viễn rống lớn một tiếng, con cháu nhà Âu Dương mạnh mẽ xông lên.
“Giết cho tôi!”. Đại trưởng lão nhà họ Lý rống lớn. Đệ tử nhà họ Lý cầm đao, hung hăng chém giết, sáu vị trưởng lão còn lại của Thánh Môn cũng đồng thời ra tay.
“Đám cặn bã của nhà Âu Dương các người đắm chìm trong truỵ lạc, để kẻ trộm làm chủ, hôm nay đều đi chết hết đi!”
Mấy trưởng lão nhà Âu Dương hét lớn với mấy người Âu Dương Phổ, Âu Dương Đào, sát ý mãnh liệt tản ra.
Đội ngũ hai bên đã lao vào nhau chém giết trong chớp mắt, thế nhưng, tất cả mọi người đều biết chuyện này không đóng vai trò quyết định chiến thắng.
Điều quyết định vẫn là trận chiến giữa những cao thủ cảnh giới tông sư.
Nếu Diệp Phàm đã dám đến, vậy thì nhất định anh sẽ đến cùng với một tông sư.
“Ông chính là tông sư của nhà họ Diệp?”, Âu Dương Thái Hồng đứng dậy, nhìn Diệp Phù Sinh, thản nhiên nói.
Những người ở đây, ngoại trừ Diệp Phù Sinh ông ta chưa từng gặp thì những người khác gần như đều quen biết.
“Ông nghĩ như vậy sao?”, Diệp Phù Sinh cười nhạt.
“Hừ, giả thần giả quỷ, mặc kệ ông có phải hay không, cứ để tôi khảo nghiệm một lát là biết thôi!”
Âu Dương Viễn rống lớn một tiếng, thân hình vừa khẽ di chuyển, ông ta đã đạt tốc độ đến cực hạn, lướt về phía Diệp Phù Sinh.
Trở thành nhị trưởng lão mới thăng cấp nhà Âu Dương, lại còn là bán bộ tông sư, ông ta có lòng tin rằng cho dù Diệp Phù Sinh là cao thủ tông sư thì mình vẫn có thể toàn mạng trở về.
Đó là sự tự tin, sự tự tin với thực lực của bản thân.
Diệp Phù Sinh nãy giờ luôn cười lạnh, cứ trơ mắt nhìn Âu Dương Viễn xông qua như vậy.
“Hổ Bí Quyền!”