Dù cho ông ta là cao thủ tông sư thì cũng không thể ức hiếp người ta như thế được chứ!
“Nhà họ Âu Dương ông động đến vợ tôi, tôi đến đây là để đòi lại công bằng!”, Diệp Phù Sinh lạnh lùng nói, sát ý đáng sợ toát lên trong ánh mắt khiến tim Âu Dương Thái Hồng run lên.
Ông ta chỉ cách cao thủ tông sư có nửa bước, chỉ cần qua được ải đó thì có thể tiến vào cảnh giới tông sư.
Thực lực của ông ta cao hơn Âu Dương Viễn và cả Âu Dương Đạo Vĩ một bậc. Nhưng dù cho là như vậy thì sát khí trong mắt Diệp Phù Sinh vẫn khiến cho tim ông ta run lên.
Mà lúc này, khi Diệp Phù Sinh nói họ đã động đến vợ của ông ta thì Âu Dương Thái Hồng gần như muốn thổ huyết. Nhà Âu Dương bọn họ điên rồi sao? Dám động đến người phụ nữ của cao thủ tông sư.
“Ông đừng hòng nói lung tung, đường đường là một cao thủ tông sư, lẽ nào đến lý do mà cũng không dám nói ra sao?”, Âu Dương Thái Hồng giận dữ hét lên: “Nhà họ Âu Dương chúng tôi vẫn chưa bỉ ổi đến mức ra tay với phụ nữ”.
“Chó già, ông nói câu này mà có thấy đỏ mặt không?”, Diệp Phàm đột nhiên hét lên: “Cái tên chó má Âu Dương Hải Lâm đó, một tiểu tông sư hóa kình mà lại đánh lén mẹ tôi, bà ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường không thể nào bình thường hơn mà thôi”. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Diệp Phàm hét lớn, Âu Dương Thái Hồng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, theo như thông tin truyền về thì Âu Dương Hải Lâm đã đánh lén và đánh chết mẹ của Diệp Phàm.
Ông ta vốn dĩ không để tâm đến chuyện này, giết thì giết thôi.
Dù sao thì Diệp Phàm cũng đã suýt chút bị giết chết.
“Ông là bố của Diệp Phàm sao?”, Âu Dương Thái Hồng chỉ vào Diệp Phù Sinh và kinh ngạc thốt lên.
Không ngờ Diệp Phàm lại có một ông bố là tông sư, tin này giống như sấm sét lướt ngang qua đầu óc của ông ta.
“Hôm nay tôi đến để đòi lại công bằng, những người từ cấp bán bộ tông sư trở lên của nhà họ Âu Dương đều phải chết!”
Diệp Phù Sinh nói với giọng lạnh lùng rồi nhìn sang bọn Âu Dương Thái Hồng giống như đang nhìn những người đã chết.
“Hỗn láo, hãy nói tên họ của ông ra, Dương Thiên Khôn tôi không đánh người không tên tuổi!”. Cao thủ tông sư nhà họ Dương là Dương Thiên Khôn lập tức đứng dậy.
Tính khí ông ta nóng nảy, có quan hệ rất tốt với tộc trưởng Âu Dương Bá Vân của nhà họ Âu Dương.
Bây giờ Âu Dương Bá Vân vẫn chưa quay về, xét về đạo nghĩa thì ông ta không thể không bảo vệ nhà họ Âu Dương.
“Dương gia chủ, Thái Hồng nhờ cả vào ông!”, Âu Dương Thái Hồng vội chắp tay cảm ơn Dương Thiên Khôn.
“Không cần phải khách sáo, tông sư thì đã sao, có ba người chúng tôi ngồi ở đây, dù cho ông ta có là tông sư thì cũng phải cúi đầu, khuất phục tôi thôi!”
Dương Thiên Khôn hét lên như tiếng sấm, khiến người nghe phải ù tai.
Đó là biểu hiện của nội lực cực kỳ mạnh mẽ.
“Ông muốn ngăn cản tôi sao?”, Diệp Phù Sinh nhìn Dương Thiên Khôn với vẻ mặt lạnh lùng.
“Hahaha… Ngăn cản ông?”
Dương Thiên Khôn cười lớn tiếng: “Không phải ngăn cản ông mà là giết chết ông. Hôm nay giết chết được một tông sư thì coi như không uổng chuyến đi này!”
“Gia chủ dũng mãnh, giết chết tông sư, đánh là thắng!”
“Đánh là thắng!”
Các đệ tử nhà họ Dương được Dương Thiên Khôn dẫn theo đều hét lớn lên, điểm mấu chốt của trận chiến này là tông sư.
Một khi Diệp Phù Sinh bị giết chết thì trận chiến phía sau chỉ đơn giản là lấy mạng thôi.