Dương Thiên Khôn hét lớn, dùng đến kỹ thuật võ học của mình, nội lực nóng rát tuôn trào, dường như biến thành ba ông mặt trời cùng xuất hiện trên đầu nắm đấm.
Hai nắm đấm được đánh ra, vô số bóng quyền xuất hiện, cuối cùng hợp lại thành ba bóng quyền cực lớn, đánh về phía Diệp Phù Sinh.
Không ít người xung quanh đều ngây ra, nội lực còn có thể được vận dụng như vậy sao? Rõ ràng là giống như phép lạ mà.
Khi chiêu thức với uy lực kinh người được đánh ra, áo quần của Diệp Phù Sinh đều bị gió gây ra từ nắm đấm thổi bay lên. Mặt Diệp Phù Sinh vẫn không biến sắc, ông ta chầm chậm đưa tay ra.
Vẽ một vòng tròn, xác định ngũ hành, khóa bát quái, Ngũ Hành Bát Quái Chưởng đột ngột được đánh ra.
“Ngũ Hành Bát Quái chưởng, không ngờ lại là Ngũ Hành Bát Quái chưởng…”. Thái thượng trưởng lão nhà họ Trần, Trần Thông lập tức ngồi thẳng lưng, sút chút là bật người dậy.
Ông ta đột ngột hét lên khiến cho những người xung quanh đều giật nảy mình.
Mặt Âu Dương Thái Hồng lập tức biến sắc, ông ta có chút ấn tượng với chưởng pháp này, nhưng không biết nhiều về nó.
Ông ta đang định lên tiếng hỏi thì đã nhìn thấy cao thủ tông sư của nhà họ Thiên, Thiên Vạn Thịnh cũng đang trố mắt ra, khuôn mặt già nua đầy vẻ kinh hãi.
“Uyển Nhi, chưởng pháp mà ông già đang dùng rất đặc biệt sao?”
“Sao mấy lão già sống dai đó đều có thái độ đó?”
Diệp Phàm thấy vẻ mặt kinh hãi của bọn họ thì không kiềm được nên hỏi.
Cả hai tông sư đều tỏ ra kinh ngạc trước chưởng pháp có phần khoa trương này...
Diệp Phàm cũng đã nhiều năm không gặp lại Diệp Phù Sinh, trước khi Chu Tình tìm thấy anh, trong sâu thẳm ký ức của anh chỉ còn dừng lại ở tháng chạp rét căm căm năm đó.
Trong đêm tuyết, vì anh muốn ăn một bát hoành thánh nóng, mà Diệp Phù Sinh nửa đêm còn chạy quanh thủ đô mới tìm mua được cho anh một bát.
Và để giữ cho bát hoành thắn được nóng, Diệp Phù Sinh còn ôm vào trong lồng ngực, khi đó anh còn nhìn rõ lồng ngực của Diệp Phù Sinh còn đỏ ứng lên vì bỏng.
Chỉ có điều Diệp Phù Sinh rất hay biến mất, tới lúc quay về, thường trong tình trạng thương tích đầy mình, có mấy lần Diệp Phù Sinh thậm chí suýt không qua khỏi.
Còn về sau, khi bị đẩy ra khỏi gia tộc, anh đã mất liên lạc hoàn toàn với Diệp Phù Sinh.
Những năm qua, anh không biết Diệp Phù Sinh đã trải qua những gì, và tại sao lại trở nên mạnh như vậy, cho nên khiến một người làm con như anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc và hiếu kỳ.
“Tôi không biết, tôi chỉ nghe ông nội nói, Ngũ Hành Bát Quái chưởng là một trong những võ công mạnh nhất trong mười giới võ đạo lớn, cũng phải nằm trong top năm, hơn nữa chiêu thức này còn đã thất truyền từ lâu”.
“Đã từng có người luyện chưởng Ngũ Hành Bát Quái, và đánh bại tất cả giới võ lâm!”
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc sau khi nghe những gì Linh Hồ Uyển Nhi vừa nói.
Võ công mạnh nhất, và còn có thể đánh bại cả giới võ lâm!
Không ngờ võ công lại có thể đạt tới trình độ đáng sợ như thế, vậy thì Bổ Thiên Quyết của anh tự luyện thì sao?
Trước đó sư phụ của anh nói, Bổ Thiên Quyết là chiêu thức rất mạnh, ngay cả sư phụ của anh còn chưa tu luyện thành công, nhưng Diệp Phàm lại có thể luyện thành.
Chỉ là, anh vẫn chưa cảm nhận được Bổ Thiên Quyết này mạnh ở chỗ nào, vừa không phải quyền pháp, lại không phải là chưởng pháp.
Song khi vẫn chuyển tâm pháp Bổ Thiên Quyết, nơi đan điền của anh sẽ phát nóng, cảm nhận được tốc độ vận chuyển nội lực trong cơ thể nhanh hơn, và càng dễ khống chế hơn.
Rầm rầm rầm!