“Tộc trưởng…”
Những người nhà họ Dương đều hai mắt đỏ quạnh, nước mắt ầng ậc trực tuôn ra.
Diệp Phàm nhìn cảnh tượng như đã từng thấy trước kia, ngày trước ở nhà họ Hàn, trong đám tang của bà cụ Hàn.
Hàn Tuyết vì anh mà bị Hàn Bách Hào gạch tên khỏi gia phả, đến tận bây giờ vẫn chưa được thêm lại.
Chỉ có điều khác biệt là một người vì cứu đệ tử của gia tộc mình.
Một người là vì bất đồng ý kiến, tranh đấu lẫn nhau.
Không thể không nói, đúng là châm biếm thay!
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Tộc trưởng Dương, tôi biết ông không bằng lòng, thà chết còn hơn!”
Lúc này đột nhiên Diệp Phàm mở lời nói.
Ánh mắt anh sáng như sao nhìn Dương Thiên Khôn chăm chú: “Ông già bảo ông làm nô tài cho tôi, nhưng tôi sẽ không coi ông là người hầu kẻ hạ!”
“Nếu tôi đoán không nhầm thì mục đích của ông già là muốn ông bảo vệ tôi!”
“Cho nên, tôi có để đảm bảo với ông, sau khi tôi đột phá lên bán bộ tông sư, ông có thể rời đi, tôi sẽ không ngăn cản!”
Soạt!
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, thả Dương Thiên Khôn về?
Nhà Âu Dương ít nhiều đã nắm bắt được đôi phần thực lực của Diệp Phàm.
Diệp Phàm đột phá lên bán bộ tông sư chỉ là vấn đề thời gian, tông sư thì khó nói.
Nhưng đối với Diệp Phàm thì đột phá lên bán bộ tông sư không phải chuyện khó khăn gì.
Nhưng phải biết rằng Dương Thiên Khôn là tông sư, sau lưng ông ta là cả nhà họ Dương.
Dương Thiên Khôn thành nô tài thì cả nhà họ Dương cũng sẽ mang phận nô lệ.
Đến tông sư cũng không thể có tông sư làm nô tài, vậy mà Diệp Phàm lại nói tha cho ông ta.
Diệp Phù Sinh sửng sốt nhìn Diệp Phàm, nhưng rồi trong nháy mắt liền hiểu suy nghĩ của anh.
Cũng thầm gật đầu, Diệp Phàm có thể nghĩ như vậy, ông ta thật sự thấy rất yên lòng.
Điều này chứng minh Diệp Phàm ý thức được, cho dù người bên cạnh có mạnh cỡ nào thì cuối cùng vẫn không quan trọng bằng sức mạnh của chính mình.
Bản thân mình phải mạnh mới không sợ gì hết, mới có được thứ mình muốn!
“Cậu nói thật chứ?”, Dương Thiên Khôn hỏi lại.
“Thật!”
Diệp Phàm trịnh trọng đáp, sau đó chuyển giọng: “Có điều trước khi ông đi, ông phải nghe lời tôi, không được phép chống đối!”
“Được, Dương Thiên Khôn tôi đồng ý!”
Dương Thiên Khôn lập tức nhận lời, ông ta rất quyết đoán, không thể thấy đệ tử nhà họ Dương chết thảm nữa.