Cảnh tượng kỳ quái ấy khiến người khác khó hiểu, thật sự là quá kỳ lạ!
Chả lẽ có người sống trong quan tài sao?
Mắt Diệp Phù Sinh lấp lánh, trong mắt hiện lên nét không thể giải thích được.
“Uyển Nhi, cô biết Âu Dương Vô Nhai là ai không?”, Diệp Phàm ngờ vực hỏi.
“Không biết, e là ông ta thành danh đã lâu, đến Âu Dương Thái Hồng còn gọi là lão tổ mà”, Linh Hồ Uyển Nhi nhỏ giọng đáp.
Âu Dương Thái Hồng bước tới nghênh đón, cung kính nói: “Làm phiền tới lão tổ Vô Nhai, nhưng thật sự là gia tộc đang gặp phải kiếp nạn liên quan đến tồn vong!”
“Chết!”
Trong quan tài vang lên giọng nói khàn khàn, nghe như vỏ cây cổ thụ bị cưa đổ vậy.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Khiến người khác thấy rất khó chịu, nhưng trong quan tài lại vang lên giọng nói làm mọi người sững sờ kinh ngạc.
“Giả thần giả quỷ!”
Diệp Phù Sinh cười gằn, giơ tay đánh một chưởng tới.
Chưởng ấn bay ra đập mạnh vào quan tài.
Chưởng ấn mang theo tiếng gió cắt, trong nháy mắt đã tới trước quan tài.
Rầm!
Hạ quan tài xuống đất, người đàn ông mặc đồ đen đứng đầu tiên giơ tay đánh lại chưởng ấn đang lao tới kia.
“Cương thi?”
Diệp Phù Sinh nhỏ giọng nói, bàn tay mà người nọ giơ ra như một khúc xương, bên trên có vết ban màu đen, nhìn từa tựa thi ban.
Bàn tay gầy guộc đen đúa, không có nội lực cường mạnh, cứ thế giơ lên chặn chưởng ấn.
Rầm!
Một tiếng nổ oanh tạc dội lên, người đàn ông kia lùi sau hai bước, phải chống cự một lúc mới dừng lại.
Mọi người hết hồn, người đàn ông mặc đồ đen này lại mạnh mẽ như vậy.
Không có nội lực mạnh bạo phát tán lại có thể cản được chưởng ấn của Diệp Phù Sinh, chỉ lùi sau hai bước mà thôi.
“Người luyện thi đạo hay là luyện vu đạo?”
Diệp Phù Sinh lại tự lầm bầm, lãnh thổ Hoa Hạ rộng lớn, vạn vật phong phú, ngoài Miêu Cương thần bí còn có Tương Tây còn bí hiểm hơn.
Vu thuật, Chung thuật lưu hành ở Miêu Cương, mà Tương Tây nổi tiếng luyện Thi thuật, Tương Tây ngày đêm đuổi người chết không phải là truyền thuyết mà thực sự có tồn tại.
Ở đó cho đến ngày nay vẫn còn tồn tại đạo luyện thi, chỉ có điều đi ngược lại với xã hội hiện đại nên họ ẩn náu sâu hơn.
Nhưng họ vẫn rất cường đại.
“Giết!”
Trong quan tài vọng ra giọng nói già cỗi, bốn người khiêng quan tài đạp chân lao tới giết Diệp Phù Sinh.
“Giả thần giả quỷ!”
Ánh mắt Diệp Phù Sinh ánh lên tia sắc bén, hóa khí thành kiếm, từ đầu ngón tay của ông ta xuất hiện luồng khí, hóa thành thanh kiếm mạnh bạo chém xuống mấy người kia.
Rầm!
Trên người một tên xuất hiện vết thương, máu tươi lập tức tuôn ra.
“Vẫn là màu đỏ, vậy là võ công luyện thi, biến bản thân thành cái dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ!”