Bàn tay gầy trơ xương, móng màu đen nhánh, nhìn là biết có độc.
Rầm!
Một tiếng động vang lên, Diệp Phù Sinh nhấc chân đá vào bụng Âu Dương Vô Nhai khiến ông ta bay bật ra sau.
“Vãi chưởng, còn có động tác này à?”
Trần Thông không giữ được thể diện, buột miệng chửi một câu.
Vừa rồi Diệp Phù Sinh đã đạp chân phải trên không, sau đó lấy đà dùng chân trái đá vào bụng Âu Dương Vô Nhai.
Vấn đề nằm ở chỗ chân phải đạp trên không đấy, sao có thể chịu được lực của chân phải vậy?
Ông ta không hiểu, bởi vì lại xuất hiện cảnh tượng khiến ông ta càng thêm kinh ngạc, thậm chí là kinh sợ.
Mỗi bước một trượng, Diệp Phù Sinh phi nhanh như chớp đạp lên người Âu Dương Vô Nhai vẫn còn chưa rơi xuống đất.
Toàn bộ im bặt như tờ!
Cái hố lớn trước mặt khiến tất cả mọi người đều há hốc mồm, không dám tin vào cảnh đang diễn ra.
Mỗi bước một trượng, đạp trên không mà tiến tới.
“Đó khinh công sao?”
Có người run rẩy hỏi, khinh công thì tiểu tông sư đều biết, tường cao ba mét bật nhảy là lên.
Tông sư thì càng đáng nể, vách đá dốc đứng xa bao nhiêu cũng có thể dễ dàng vượt qua.
Mỗi bước nhảy là một trượng có thể làm cực kỳ dễ dàng.
Nhưng đều có một điều kiện cần đó là điểm đặt chân.
Vậy mà Diệp Phù Sinh lại bước trên không mà đi hơn ba trượng, ở giữa không hề đặt chân xuống đất lần nào.
“Ông già sao lại mạnh như vậy?”
Diệp Phàm thiếu điều cắn trúng lưỡi, anh hết sức kinh ngạc.
Vốn cho rằng bản thân mình là thiên tài luyện võ mạnh lắm rồi, nhưng so sánh với Diệp Phù Sinh thì chỉ như cục đá ven đường…
“Diệp Phàm, anh là giỏi nhất!”, Linh Hồ Uyển Nhi cúi đầu nhỏ giọng nói với Diệp Phàm.
“Uyển Nhi, cô nói đúng, ông ấy có mạnh thế nào thì cũng là bố tôi, tôi không quan tâm thì ông ấy cũng phải lác mắt”.
Diệp Phàm cười xấu xa, Linh Hồ Uyển Nhi lườm anh một cái.
Diệp Phàm không cười đùa nữa, anh nghĩ đến Hàn Tuyết, cũng không biết Hàn Tuyết rốt cuộc có ở núi Thập Vạn hay không?
Nếu ở đó thì bây giờ sao rồi?
Suy nghĩ của anh bay lên tận trời cao, Diệp Phù Sinh mạnh như vậy nói không chừng có cách vào trong núi Thập Vạn.
Anh quyết định, sau khi giúp Hoắc Thanh Thanh giải quyết chuyện của Tiêu Mặc Sanh xong sẽ nghĩ cách vào núi Thập Vạn.
“Diệp Phàm, có phải anh nghĩ tới Tiểu Tuyết không?”
Thấy Diệp Phàm đột nhiên nhăn mày lo lắng, Linh Hồ Uyển Nhi nhỏ nhẹ hỏi.
“Tiểu Tuyết là một cô gái yếu đuối, tuy có học võ công cùng cô mấy hôm nhưng chỉ là võ mèo cào, tôi rất lo cho cô ấy”.
Diệp Phàm gật đầu nói, không hề giấu giếm.
Hàn Tuyết chưa từng rời xa anh lâu và xa như vậy, cho dù khi anh rơi xuống biển mất ký ức thì cũng ở trong cùng một thành phố Cảng.
Thậm chí còn muốn gặp hai lần, biết đôi bên vẫn an toàn.