Tiểu Lục cười khẩy, người phụ nữ trung tuổi lập tức ngậm chặt miệng.
Quan trọng là Hàn Tuyết đã mở ra nhìn, còn dùng nữa.
“Cô Hàn, hay là cô nhận đi, để tránh chịu khổ!”
“Chị Lưu, cảm ơn ý tốt của chị, tôi không trộm thì là không trộm, tự nó xuất hiện trên bàn tôi”.
Hàn Tuyết kiên định lắc đầu, nếu nhận thì về sau cô càng khó sống, người khác sẽ gắn mác kẻ trộm vặt cho cô.
Miệng người khó đoán, cô là người hiện đại sống ở thành phố lớn, cô rất hiểu đạo lý này.
“Cô, cháu thấy cô ta rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đấy!”, Tiểu Lục nhìn bà béo nói.
“Hừ, uống rượu phạt, đánh vẫn nhẹ nhàng lắm!”
Bà béo quát, cầm thẻ tre quật xuống lòng bàn tay Hàn Tuyết.
Chát chát chát!
Đánh liên tiếp hai mươi cái, đến mức bật máu rơi tí tách xuống đất, Hàn Tuyết vẫn cắn chặt răng.
Tuy đau đến mức mắt ngấn lệ, nhưng cô không hề cúi đầu.
Thấy vẻ hiên ngang của cô, bà béo càng tức giận, lại đánh thêm mười cái nữa.
Nước mắt của Hàn Tuyết lăn dài, nhưng vẫn không chịu cúi đầu nhận tội.
Lúc này bà béo cũng thấy hoảng sợ, bà ta quét mắt qua Tiểu Lục.
Tiểu Lục không tự chủ được mà rụt cổ lại, cô ta không ngờ Hàn Tuyết lại mạnh mẽ như vậy.
Chảy cả máu rồi mà vẫn không chịu nhận.
Thấy cô ta rụt cổ, bà béo lập tức hiểu ra, trong mắt lóe lên lửa giận, bà ta ghét nhất là người khác lừa mình.
“Lần này bỏ qua cho cô, lần sau tôi sẽ trực tiếp giao cho chấp pháp đường”.
Bà béo gằn giọng mắng Hàn Tuyết rồi quay đầu lườm Tiểu Lục: “Tiểu Lục, đi với cô qua đây”.
Vụ việc nhanh chóng kết thúc, Hàn Tuyết được minh oan. Tại một thế giới lạ, cô chẳng quen ai, chẳng thân ai, may mà gặp một người tốt là cô chủ Tề Vũ Phi. Sáng hôm sau, Hàn Tuyết đến gặp Tề Vũ Phi. Cô muốn về nhà, muốn gặp lại Diệp Phàm nên cần phải dùng mọi cách, mọi ưu thế của mình để khiến cô chủ nhà họ Tề dao động và có hứng thú với bên ngoài. Thú thật, tuy nơi này tôn võ công quan trọng nhất nhưng đời sống quá lạc hậu và thiếu thốn, ngăn cách với đời khiến nơi này như biến thành một xã hội cổ đại xưa lạc hậu, và đây cũng là may mắn của cô, chỉ cần có thể thuyết phục Tề Vũ Phi đưa mình ra ngoài là cô đã thành công.
“Cô Tề, cảm ơn cô đã cho tôi một chỗ ở! Tôi rất cảm kích điều này!”
Tề Vũ Phi ngồi trên ghế nhàn nhã đáp: “Cũng không có gì to tát, chuyện hôm qua tôi đã biết, cô chịu ấm ức nhiều rồi!”
Hàn Tuyết nghe thế thì cũng không vòng vo nữa, cô sợ trễ một giây thì sẽ xảy ra chuyện tiếp, bố cô còn đang gặp nguy hiểm, Diệp Phàm đang chờ cô về, mọi người chắc đang rất lo lắng, chính cô cũng sợ hãi nơi này quá rồi: “Vâng, cũng không gì! Tiện đây tôi có việc muốn nói với cô, tôi biết có lẽ cô Vũ Phi cũng đoán được tôi đến từ nơi khác, tôi có mặt ở đây là do bị bắt cóc, mong cô Vũ Phi có thể giúp đỡ tôi về nhà. Đổi lại, tôi có thể giúp nhà họ Tề trở thành gia tộc giàu có nhất địa phương bằng những thứ mình đang có, chỉ cần cô Tề tin tôi, cô chắc chắn sẽ không phải thất vọng!”
Tề Vũ Phi nhìn Hàn Tuyết đầy suy tư nhưng ánh mắt vẫn không quá thay đổi, không biết là vui hay giận, trong lòng Hàn Tuyết có chút thấp thỏm.
Tề Vũ Phi ngước mắt hỏi: “Nếu chỉ cần đưa cô về nhà thì tôi đồng ý yêu cầu của cô nhưng tôi có một điều kiện, tôi muốn cô, gia tộc cô hay thậm chí là người bên phía cô chỉ được hợp tác với bên tôi! Đúng vậy, cô không nghe lầm đâu, chỉ được hợp tác với Tề Vũ Phi tôi đây mà thôi!”
Hàn Tuyết mừng rỡ, cô chẳng cần quan tâm là hợp tác với ai, bởi vì với cô, trở về mới là mục tiêu chính, hơn nữa Tề Vũ Phi cho cô chỗ ở cũng coi như là đã có ơn với cô rồi, làm theo yêu cầu độc quyền kia cũng là chuyện bình thường. “Vậy tôi quay về chuẩn bị, tôi mong mai chúng ta có thể lên đường!”
Tề Vũ Phi đồng ý: “Được, tôi sẽ cho người đưa cô về, tôi không quan tâm cô là ai, làm theo ước định giữa hai chúng ta là được, nếu cô nuốt lời, tôi cũng có thể lôi cô tới đây lần nữa!”, cô ta cũng nhìn ra được là Hàn Tuyết không thích nơi này, thậm chí là có chút sợ hãi nên lời hăm he này rất có tác dụng.
Hàn Tuyết vội vàng đồng ý, sau đó cô quay lại nơi ở, sửa soạn hành lý để về nhà. Còn bên Tề Vũ Phi, cô ta đang sắp xếp thân cận của mình để chuẩn bị cho cuộc hợp tác trong tương lai.
...