Ở bên kia, một mình Diệp Phù Sinh xử hết mấy ông lớn nhà Âu Dương và những kẻ giúp đỡ, thực lực ông ta đã vượt qua tông sư rồi nên mấy người tiểu tông sư và tông sư ở đây chẳng là gì. Âu Dương Ngọc Quân lợi dụng tình thế, dẫn người đánh thẳng vào trong tòa nhà chính của gia tộc Âu Dương để tìm em gái.
Trong một căn phòng, Hy Hy đang bị bà già trông trẻ nhéo tai, cô bé không phạm lỗi gì cả, ngày nào cảnh này cũng tái diễn chỉ vì họ thù anh trai của cô bé mà thôi. Đôi tai nhỏ bé chảy cả máu mà chẳng ai đoái hoài băng bó, xức thuốc: “Đau quá, đau quá! Hu hu!”, tiếng khóc cô bé vang vọng cả hành lang. Vừa xông vào, Âu Dương Ngọc Quân nghe thấy tiếng khóc của em gái, sau một hồi tả xung hữu đột, cậu ta tìm thấy căn phòng, một chân đá văng cửa, cảnh trước mắt khiến cậu ta sôi máu, chàng trai trẻ lao lên, đánh một chưởng vào ngực mụ già ác độc, mụ già bị đánh bất ngờ bay ra xa, hộc máu không dậy nổi.
“Hy Hy, em sao rồi?”, Âu Dương Ngọc Quân vội ôm lấy em gái hỏi han, giọng nói đầy lo lắng.
“Anh ơi, hu hu, em đau quá! Hy Hy muốn về nhà, Hy Hy đau quá!”, cô bé khóc lóc thê thảm, khoảng thời gian này, cô bé bị đánh không biết bao nhiêu lần.
Âu Dương Ngọc Quân an ủi: “Ngoan, Hy Hy ngoan, anh sẽ dẫn em về, đợi anh trả thù cho em!”, mấy người theo sau Âu Dương Ngọc Quân thuận tay chạy vào bếp tìm mấy ca xăng, họ muốn hủy cả nhà Âu Dương, nơi này đã biến chất, nó phải bị hủy diệt!
Ngọn lửa lớn nuốt chửng tòa nhà của gia tộc Âu Dương, những người ở sân trước hốt hoảng cứu hỏa nhưng ngọn lửa đã lan rộng, nuốt chửng hậu viện nhà Âu Dương. Âu Dương Thái Hồng nhìn ngọn lửa đỏ rựa mà hai mắt đỏ ngầu, hôm nay vốn là ngày gia tộc Âu Dương trả được thù, ngày vinh quang của gia tộc, ngày họ đi mở mang bờ cõi... chứ không phải thế này, không phải là để ông ta bất lực nhìn gia tộc bị hủy hoại. Ông ta phun ra một ngụm máu, cả người cứng đờ, tim cũng dừng, mắt mở trừng trừng nhìn ngọn lửa đang cắn nuốt tòa nhà gia tộc lẫn tương lai của nhà Âu Dương.
Sau trận chiến đó, nhà họ Lý trở thành bá chủ Tây Nam.
…
Nửa tháng sau.
Diệp Phàm đã khôi phục 90% thương tích, hôm nay, anh dẫn người tới Vạn Chung Môn, anh phải giải quyết “tai họa ngàn năm” Lâm Thanh Đế để mình không phải lo lắng khi đi cứu vợ.
Còn Lâm Thanh Đế lúc này cũng đang nơm nớp lo sợ, hắn ta đã nghe tin của nhà họ Lâm, dù đã rời khỏi nhưng hắn ta biết mình vẫn có thể lợi dụng gia tộc, thế mà bây giờ, nhà họ Lâm đã không còn khả năng để hắn ta lợi dụng nữa, người hắn ta phái đi cũng đã chết, mà còn chết một cách nhục nhã dưới tay Diệp Phàm. Ban đầu hắn ta nghĩ mình có thể rèn luyện để giết Diệp Phàm nhưng hắn ta biết không còn thời gian nữa rồi. Đang đi đi lại lại trong phòng, một luồng khói bay vào, Lâm Thanh Đế giật bắn mình, mũi vừa ngửi được mùi khói đó, hắn ta biết mình tiêu rồi.
Đêm không trăng, mây đen vần vũ, đám người Diệp Phàm ôm một bao tải ra ngoài Vạn Chung Môn dưới sự giúp đỡ của Cổ Chí và Thánh Nữ. Cổ Chí thì tất nhiên là muốn ngôi vị Thánh Tử, còn về Thánh Nữ, cô ta đã nhìn ra ý đồ bỉ ổi của Lâm Thanh Đế nhưng vì sư phụ, cô ta không thể không nhẫn nhịn, với cô ta mà nói, Thánh Tử chỉ là kẻ để cô ta lợi dụng để chiếm lấy Vạn Chung Môn chứ không phải là kẻ có thể tính kế cô ta.
Diệp Phàm mở bao, nhìn thấy và xác nhận là Lâm Thanh Đế, anh chẳng hề do dự mà đâm luôn một đao vào ngực trái của hắn ta, đề phòng trường hợp tên này khuyết tật, anh còn đâm thêm vài nhát vào ngực phải, bụng trên, bụng dưới, khi Lâm Thanh Đế không còn thở, Diệp Phàm vẫn chờ thêm 30 phút để đảm bảo, sau đó anh vứt xác hắn vào rừng, đứng trên cao nhìn bầy dã thú săn đêm xé xác tên tiểu nhân hại anh biết bao nhiêu lần này.
…
Tại biệt thự nhà họ Hàn, Hy Hy cũng được đưa về đây, nơi này được các trưởng lão Thánh Môn thuê nhà chung quanh bảo vệ nghiêm ngặt. Linh Hồ Uyển Nhi cũng đã quay về gia tộc để xử lý vấn đề nội bộ, cô ta biết tình cảm giữa mình và Diệp Phàm không đủ để họ ở bên nhau nên Linh Hồ Uyển Nhi quay về với mục tiêu của mình: Kế thừa gia tộc Linh Hồ! Một ngày nào đó, cô ta có thể sánh vai bên Diệp Phàm với vai trò khác.
Diệp Phàm đang xem bản đồ núi Thập Vạn, anh chuẩn bị đi cứu vợ, dù chưa rõ tình hình nơi đó nhưng điều nghiên địa hình là một bước chuẩn bị tốt cho mọi thứ. Bỗng, cửa nhà bật mở, Hàn Tử Di chạy vội vào, hớt ha hớt hải nói: “Anh rể, anh… anh rể, chị em đang ở công ty!”
Diệp Phàm nghe thế đứng bật dậy: “Thật không? Sao em biết?”
Hàn Tử Di đáp với giọng hổn hển: “Chị em gọi điện, chị Hân Tuệ cũng xác nhận rồi! Chúng ta mau tới đó đi anh!”
Cầm theo chìa khóa xe, Diệp Phàm chở em vợ tới công ty công nghệ Tuyết Phàm. Vừa xuống xe, anh đã lao ngay lên phòng chủ tịch, cửa vừa mở, bóng dáng người anh nhớ nhung lo lắng bấy lâu xuất hiện. Diệp Phàm lao tới ôm cô vào lòng, miệng lẩm bẩm: “Hàn Tuyết, em về rồi, anh mới định đi tìm em đấy!”
Hàn Tuyết chảy nước mắt, thấm đẫm cả áo anh: “Em về rồi, em nhớ anh lắm!”
Sau một hồi tâm tình, bây giờ Diệp Phàm mới chú ý tới năm người, ba trai hai nữ đang ngồi trên sofa, anh nghe Hàn Tuyết giới thiệu: “Đây là những người đã giúp em trở về, chúng em dự định...”. Những việc sau đó thì không cần phải nói nữa, tiếp theo chính là bàn việc hợp tác giữa hai bên. Suốt nửa tháng qua, đám người Hàn Tuyết đã đi qua rất nhiều trận pháp bảo vệ và rừng rậm, nơi đó như là những khu rừng nhỏ lồng vào nhau, nếu không có người của Tề Vũ Phi đưa ra thì chắc Hàn Tuyết đã rục xương bên trong mà không ai hay biết.
Buổi tối, mọi người quây quần bên nhau đoàn tụ sau thời gian xa cách, Diệp Phàm nắm tay Hàn Tuyết, Hàn Tử Di gắp thức ăn cho bố, Long Linh đang bế Hy Hy trò chuyện với Âu Dương Ngọc Quân, bầu không khí ấm áp thoải mái bao trùm căn nhà mới. Dù còn rất nhiều thử thách và nguy cơ phía trước, nhưng thôi, để nó lại sau, họ phải tận hưởng giây phút này trước đã...
Hết.