"Khụ khụ! Tôi cũng không ngờ là anh ta lại dẫn cả sư đệ tới, vả lại cũng tại anh mạnh tay quá! ", Hoắc Thanh Thanh hơi xấu hổ, nhưng vẫn hừ nhẹ một tiếng.
Diệp Phàm bó tay luôn rồi, xem ra con gái đều bất chấp lý lẽ như nhau cả.
Nhưng anh cũng không thể chịu thiệt quá được, bèn lấy cái hộp gấm ra và nói: "Vậy thì tôi sẽ nhận lấy miếng ngọc này, coi như để đền bù".
Advertisement
Hoắc Thanh Thanh xua tay, chỉ là một miếng ngọc mà thôi, không đáng là gì với cô ta hết, huống chi còn là đồ của Chung Dật Phi nữa, vậy nên cô ta càng không muốn lấy.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Diệp Phàm và Hoắc Thanh Thanh lái xe rời khỏi đó.
Hôm sau, thời tiết âm u, mưa bay lất phất.
Advertisement
Diệp Phàm không về nhà mà ngủ luôn ở chỗ của Hoắc Thanh Thanh.
Đương nhiên là anh ngủ trên sofa rồi.
"Hoắc Thanh Thanh, cô biến thành gấu trúc rồi, mắt thâm xì!", thức dậy và nhìn thấy Hoắc Thanh Thanh, Diệp Phàm mở miệng trêu đùa.
"Hừ, ai cần anh lo!", Hoắc Thanh Thanh bước tới đạp cho anh một cú, khuôn mặt đỏ bừng lên.
"Chả hiểu nổi, tôi đi đây", Diệp Phàm cạn lời, nói một câu rồi đứng lên đi ra ngoài.
"Khốn kiếp, ngủ một giấc cũng không yên!", sau khi Diệp Phàm đóng cửa lại, Hoắc Thanh Thanh vừa lẩm bẩm vừa ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Diệp Phàm là người đàn ông đầu tiên ngủ lại chỗ này của cô ta, thậm chí còn là người đàn ông đầu tiên tới đây.
Là một cô gái còn trong trắng, làm sao mà cô ta ngủ được, nhỡ nửa đêm Diệp Phàm làm gì!
Nhưng sự thật chứng minh là cô ta nghĩ nhiều rồi, cả đêm Diệp Phàm ngủ chẳng khác nào một con lợn chết.
Cô ta thì ngược lại, chạy ra mấy lần liền, thấy chiếc chăn trên người Diệp Phàm rơi xuống là lại đắp lên cho anh.
Nhìn vào bộ phận nhô lên của anh, cô ta xấu hổ tột độ.
Sau khi Diệp Phàm đi khỏi đó, anh lái xe đón Hàn Tuyết và Lưu Tú Cầm tới nghĩa trang ở phía bắc thành phố để tham gia tang lễ của bà cụ.
"Diệp Phàm, tối qua cậu đi đâu? Vì sao hôm nay tới đón mẹ con tôi muộn như thế?", trên xe, Lưu Tú Cầm lạnh lùng hỏi.
"Kẹt xe", Diệp Phàm thuận miệng đáp.
"Vớ vẩn!"
"Tôi thấy cậu không phải kẹt xe, mà là rúc vào ổ chăn của con ả nào rồi ấy chứ!", Lưu Tú Cầm phẫn nộ quát lớn.
Hàn Tuyết cũng nhìn về phía Diệp Phàm, bởi vì trên người anh có hương nước hoa thoang thoảng, cô cũng ngửi thấy, chỉ không hỏi mà thôi.
"Mẹ nói oan cho con rồi, tối qua con đi tham gia một bữa tiệc nên trên người mới có mùi nước hoa", Diệp Phàm nói với vẻ mặt bình tĩnh.
Dù sao anh cũng không làm gì trái với lương tâm, hôm qua bị một đám con gái vây quanh, hương nước hoa ảm vào người anh, anh cũng chẳng thể làm gì được.
"Ha ha, tiệc ấy hả? Tiệc toàn phụ nữ đúng không?", Lưu Tú Cầm cười lạnh, bà ta sắp không kìm nén được cơn giận nữa rồi.
Diệp Phàm nhìn về phía Hàn Tuyết rồi nói: "Tiểu Tuyết, sau khi tham dự tang lễ của bà nội xong, anh sẽ dẫn em đi kết bạn với bọn họ, sẽ có ích cho công việc của em sau này".
"Thôi, em tin anh!", Hàn Tuyết mỉm cười nói.
.