Trong lúc lộn ngược ra sau, chiếc áo sơ mi của người đàn ông mặc đồ đen cũng bị xé rách, trên ngực trái lộ ra một hình xăm màu đen, trông giống như đầu một con cá mập.
Diệp Phàm nhíu mày nói: “Tổ chức cá mập đen Bắc Việt!”
“Không ngờ mày còn biết tổ chức của bọn tao?”, người đàn ông mặt sẹo nói với dáng vẻ khá kiêu ngạo.
Advertisement
“Tất nhiên, một trong tám tổ chức lính đánh thuê lớn nhất châu Á, ra đời trong Chiến tranh Long Quốc.
Hầu hết thành viên của tổ chức này là những cựu chiến binh trong cuộc chiến này.
Trong nhiều thập kỷ, họ đã để lại danh tiếng ở ba nơi châu Á, châu Phi và châu Mỹ Latinh.
Sở trường giỏi nhất của họ là chiến đấu trong rừng rậm, và thủ lĩnh tổ chức được gọi là Tử Thần Tùng Lâm, mệnh danh là sứ giả địa ngục vì một khi vào rừng rậm thì ‘gặt hái’ được vô số sinh mạng, tao nói đúng không?”, Diệp Phàm cười nhạt nói.
Sắc mặt tên mặt sẹo liền thay đổi, khí thế trên người cũng bắt đầu trở nên tàn ác, hắn ta lạnh lùng quát: “Mày điều tra cũng rõ ràng quá đấy, nhưng chuyện này cũng không cứu được mạng của mày đâu”.
Advertisement
Diệp Phàm không tỏ rõ ý kiến gì, chỉ gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, không cứu được mạng của tao, nhưng tao cũng biết ba năm trước, Tử Thần Tùng Lâm đã vào Hoa Hạ, nhưng lúc trở về thì bị thương nặng mà chết, hơn nữa cánh tay trái của ông ta đã bị chặt đứt.
Tao nói đúng chứ?”
Nghe đến đây, tên mặt sẹo biến sắc rõ rệt, hắn ta hét lên: “Mày rốt cuộc là ai?”
Trong lòng tên mặt sẹo vô cùng u ám, đây là bí mật của bọn họ, một khi bị truyền ra ngoài sẽ rất bất lợi cho tổ chức.
Tổ chức cá mập đen có tổng cộng ba thủ lĩnh.
Tử Thần Tùng Lâm là người giỏi nhất trong các cuộc chiến đấu trong rừng.
Ở khu vực biên giới, ông ta đã lập “kỷ lục” giết hàng chục tên lính Hoa Hạ.
Tuy nhiên, cũng chính ở trong rừng rậm biên giới Hoa Hạ, một cánh tay của ông ta đã bị chém đứt lìa, nếu không có thuộc hạ của mình liều mạng tương trợ, thì Tử Thần Tùng Lâm sẽ trở thành Tiếu Thoại Tùng Lâm rồi.
Sau khi trở về tổ chức, Tử Thần Tùng Lâm chỉ nói rằng người thảm sát mình là một thanh niên, chỉ sau mười chiêu, đối phương đã chém đứt đi một cánh tay của mình.
Tuyên bố kiếp này không được vào Hoa Hạ nữa!
Diệp Phàm nhìn tên mặt sẹo trước mặt mình khẽ cười một cái, rồi sắc mặt dần dần trở nên lạnh lùng: “Chỉ nhớ lúc thành công không nhớ lúc thất bại, tên thủ lĩnh bị chém đứt một cánh tay đó của bọn mày không nói cho bọn mày biết rằng không được phép bước vào Hoa Hạ sao?”
“Không nói cho bọn mày biết rằng kẻ nào xâm phạm đến Hoa Hạ của tao, cho dù ở xa cũng sẽ bị giết!”
Vừa dứt lời, Diệp Phàm cầm con dao Long Lân, nhanh như chớp bổ nhào về phía hắn ta như một con báo săn.
“Nổ súng, tất cả bắn...”
Tên mặt sẹo gầm lên, trên khuôn mặt hắn ta hiện lên vẻ căm hận xen lẫn nỗi sợ hãi.
Bí mật của tổ chức nhưng Diệp Phàm lại có thể biết rõ đến như vậy, chẳng lẽ anh chính là người đã chém đứt cánh tay của thủ lĩnh bọn họ sao?
Vì vậy, tên mặt sẹo dứt khoát hạ lệnh bắn, tuy rằng ở Hoa Hạ sử dụng súng rất phiền phức, bất cẩn sẽ gây ra một cuộc truy kích lớn, nhưng lúc này hắn ta cũng không thể quan tâm nhiều đến như vậy.
“Bằng bằng bằng...”
Đạn liên tiếp bắn tỉa về phía người Diệp Phàm, những người này quanh năm hoạt động trên chiến trường nên kỹ thuật bắn tỉa của họ đều là bậc cao thủ.
Tuy nhiên bọn họ đã đánh giá thấp Diệp Phàm, anh di chuyển không ngừng, mỗi lần né tránh sang một bên, viên đạn đều bắn trúng vị trí anh vừa đứng.
“Vù!”.