Phá Quân Mệnh


Bà ta nhìn về phía Diệp Phàm, tức giận nói: “Diệp Phàm, rốt cuộc là cậu dùng bùa mê thuốc lú gì, nhất định phải khiến nhà tôi tan cửa nát nhà mới vừa lòng sao?”  
“Mẹ, mẹ nói vậy sai rồi”.

“Đầu tiên Tiểu Tuyết là vợ con, chuyển ra ngoài sống cùng con là điều hợp tình hợp lý”.

Advertisement
“Tử Di là em gái của Tiểu Tuyết, em ấy muốn sống ở đâu, hay muốn đi cùng bọn con thì người làm anh rể như con chỉ nên ủng hộ, không nên cấm đoán”, Diệp Phàm lạnh lùng liếc nhìn Lưu Tú Cầm, điềm đạm nói.

Nhìn bộ dạng cứng đầu của hai đứa con gái, Lưu Tú Cầm giận tím mặt, xem ra cả hai đứa đều quyết tâm đi theo Diệp Phàm.


Advertisement
Bà ta đảo mắt một vòng, biết nói nặng không nghe, liền tỏ ra nhún nhường nói: “Cậu nói phải chuyển ra ngoài, vậy cho tôi hỏi cậu định dẫn con gái tôi đi đâu? Nếu điều kiện chỗ đó không tốt bằng ở đây, thì đừng hòng tôi để hai đứa nó phải chịu khổ cùng cậu”.

Lưu Tú Cầm nói xong câu này liền nhếch mép cười, bà ta muốn xem xem rốt cuộc Diệp Phàm sẽ trả lời thế nào.

Diệp Phàm thản nhiên nói: “Bọn con sẽ chuyển tới khu biệt thự số một thành phố Cảng, điều kiện ở chỗ đó thế nào chắc mẹ cũng biết rõ”.

“Một khoảng trời, một vùng đất!”  
Nghe vậy, Lưu Tú Cầm liền phá lên cười, nhìn Diệp Phàm khinh bỉ nói: “Diệp Phàm ơi là Diệp Phàm, cậu tưởng mình giỏi lắm hả, nếu cậu chuyển tới mấy cái tiểu khu thì tôi còn tin, chứ còn khu biệt thự số một thành phố Cảng, cậu đùa tôi chắc?”  
Diệp Phàm điềm nhiên cười, nói: “Tin hay không là việc của mẹ, còn có chuyển tới đó hay không là chuyện của bọn con, không cần mẹ phải bận tâm”.

“Hừ, tới giờ rồi mà vẫn còn già mồm, cậu tưởng tôi không biết cậu thuê nhà là để lấy lòng Tiểu Tuyết hả? Bây giờ cậu thành công rồi đấy, nhưng cậu không sợ sẽ lòi mặt chuột ra sao?”, Lưu Tú Cầm nạt lại anh.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy, thuê nhà gì cơ, không biết thì không nên nói bừa”, Hàn Tuyết bất mãn nói.

“Tiểu Tuyết, con thấy mẹ hồ đồ lắm hả, cậu ta là đồ con ghẻ nhà họ Diệp thì lấy đâu ra tiền mà mua biệt thự?”  
Lưu Tú Cầm giọng sang sảng, hét lên: “Mẹ nói cho con biết, Hàn Bách Hào đã nói rõ với mẹ, căn nhà đó là do Diệp Phàm thuê, cậu ta làm thế cũng chỉ vì lấy lòng con, nghe mẹ, đừng tin cậu ta”.


Nhắc tới Hàn Bách Hào, sắc mặt Hàn Tuyết chợt thay đổi, bởi Hàn Bách Hào là người mà cô ghét nhất.

“Mẹ, mẹ làm con thất vọng quá, con không ngờ mẹ lại đi tin lời Hàn Bách Hào.

Mẹ không tin Diệp Phàm thì đã đành, nhưng đến cả con mà mẹ còn không tin, lại đi tin kẻ tìm đủ mọi cách hại con, mẹ tự vấn lương tâm mình xem có đau không?”, Hàn Tuyết tức giận nói lại, vẻ mặt cô lúc này trông vô cùng đáng sợ.

Nhất thời Lưu Tú Cầm không nói được gì, đây là lần thứ hai trong ngày bà ta thấy Hàn Tuyết tức giận tới vậy.

Hàn Tại Dần thấy thế, vội vàng đi tới chỗ Lưu Tú Cầm, còn Hàn Tuyết mặt mũi hằm hằm đi lên tầng.

Phòng của Hàn Tử Di cũng ở tầng hai, nên cô ấy cũng theo Hàn Tuyết lên tầng luôn.

Diệp Phàm cũng nối gót theo sau, phòng khách lúc này chỉ còn lại Hàn Tại Dần và Lưu Tú Cầm.


“Lão Hàn, ông kéo tôi làm gì, đừng hòng bảo tôi phải cúi đầu trước nó, nó là con gái tôi, còn không nghe lời xem tôi có đánh gãy chân nó không!”, Lưu Tú Cầm lớn tiếng mắng chửi.

Hàn Tại Dần vừa tức vừa buồn cười, đẩy bà ta một cái, nói: “Đi đi, Tiểu Tuyết đang ở trên đấy, bà vào bếp mà lấy cái gậy lăn bột ra đánh gãy chân nó!”  
“Lão già nhà ông! ”, Lưu Tú Cầm tức điên người, bà ta nào dám đánh Hàn Tuyết.

Vừa rồi Hàn Tại Dần tát Hàn Tuyết một cái đã bị Diệp Phàm đá tới thổ huyết, giờ mà bà ta đi lên, có khi còn bị đánh thành vêu mồm.

Thấy Lưu Tú Cầm định đánh mình, Hàn Tại Dần vội vàng nói: “Tú Cầm sao bà khôn ba năm dại một giờ thế, não dừng hoạt động rồi à!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận