“Nói thẳng ra đi, đừng vòng vo nữa”, Lưu Tú Cầm trừng mắt nhìn.
“Ài, Hàn Bách Hào nói là Diệp Phàm thuê, lẽ nào là thuê thật sao? Diệp Phàm cho Hàn Bách Hào xem hợp đồng thuê nhà à?”
“Mà cho dù là nó có thuê đi chăng nữa, thì bà để ý làm gì, lẽ nào bà không muốn tới sống ở Khu biệt thự số một thành phố Cảng sao?”
Advertisement
“Nói thừa, tôi đương nhiên muốn chứ”, Lưu Tú Cầm không hề do dự, bởi lẽ khu biệt thự số một thành phố Cảng là nơi tôn vinh đẳng cấp.
“Thì đấy, chúng ta nói là sợ hai chị em Tiểu Tuyết chưa quen, nên tới ở cùng, như vậy vừa hay cũng được tận hưởng cuộc sống trong khu xa hoa”, Hàn Tại Dần nói.
Advertisement
Nghe ông ta nói vậy, hai mắt Lưu Tú Cầm chợt sáng lên, nhìn Hàn Tại Dần, nói: “Không ngờ ông cũng lắm mưu nhiều kế ra phết”.
Hàn Tại Dần đắc ý cười khúc khích nói: “Hí hí, có cần tối nay chúng ta thử! hí hí hí! ”
Ông ta cũng nhịn một thời gian rồi, vì sợ làm ảnh hưởng giấc ngủ của Lưu Tú Cầm, nên tới gần sáng ông ta đều lén lút chạy ra ngoài phòng khách ngủ.
Cũng vì vậy, ông ta không dám vận động mạnh, nhưng vẫn đều đặn uống phương thuốc bổ thận mà Diệp Phàm kê cho.
Bổ quá nên giờ khiến ông không nhịn được nữa.
“Hừ, tới được đó đã rồi nói, mau vào thu dọn hành lý! ”, Lưu Tú Cầm nhéo ông ta một cái rồi nói.
Đồ đạc của Hàn Tuyết rất nhiều, nếu muốn mang đi hết, thì phải thuê dịch vụ chuyển đồ mới xong.
Nhưng trước mắt chỉ cần mang những vật dụng cần thiết sang trước, song cho dù là vậy thì cũng phải dùng tới ba cái va li cỡ khủng.
“Chị ơi, em dọn xong rồi!”, Hàn Tử Di kéo chiếc va li nhỏ của mình chạy sang phòng Hàn Tuyết.
Cô nhóc tươi cười rạng rỡ xách theo túi đồ nhỏ gọn.
Cuối cùng cũng được rời khỏi chỗ này, cuối cùng cũng không phải nhìn cái mặt “khó ưa” của Lưu Tú Cầm nữa.
Thế nhưng, khi ba người vừa xách đồ xuống dưới tầng, liền ngớ người ra.
Bởi thấy Hàn Tại Dần và Lưu Tú Cầm mỗi người một vali đứng chờ dưới chân cầu thang, Lưu Tú Cầm thậm chí còn đeo thêm cả kính dâm.
“Bố với mẹ định đi du lịch sao?”, Hàn Tử Di có dự cảm không lành, liền hỏi.
“Không, bố và mẹ sợ hai chị em con sẽ không quen khi phải rời xa vòng tay của bố mẹ, cho nên quyết định sẽ tới sống với bọn con mấy ngày, đợi khi nào hai chị em con quen rồi thì bố mẹ sẽ về”, Lưu Tú Cầm tươi cười nói.
Lời vừa nói ra, Hàn Tử Di liền dài mặt, cạn lời nói: “Bọn con sẽ quen được ngay thôi, không cần mẹ phải khổ tâm như vậy, bố và mẹ cứ lo đi du lịch là được rồi”.
“Tránh sang một bên, đứa nhóc như con thì hiểu cái gì, tranh thủ bây giờ còn chưa tời giờ tắc đường, mau đi thôi”, Lưu Tú Cầm giục giã nói.
Hàn Tử Di tức giận trừng mắt nhìn Lưu Tú Cầm, nhưng dù gì cô cũng vẫn là con gái của bà ta, nên vẫn có chút sợ hãi.
Hàn Tuyết bước lên nói: “Bố mẹ thật lòng muốn đi cùng bọn con?”
.