Sau gần một tiếng, Diệp Phàm đã tới toà cao ốc Lục Hợp, đây chính tổng hành dinh Hiệp hội thương mại Lực Hợp của Lý Thế Hằng.
Một toà cao ốc ba mươi tầng đồ sộ, làm toát lên khí chất của Lý Thế Hằng.
Vừa đi vào bên trong, lễ tân liền gọi Diệp Phàm lại.
“Chào anh, xin hỏi anh tới tìm ai?”, cô lễ tân trông vô cùng xinh đẹp, lịch sự chào hỏi.
Advertisement
“Tôi tìm Lý Thế Hằng”, Diệp Phàm nói.
Cùng lúc đó, trong lòng anh thầm cản thán trước tốc độ thay đổi hình tượng cũng như tốc độ tăng trưởng khối tài sản của ông ta nhanh như chớp.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Lý Thế Hằng, chính là trong cứ điểm của ông ta, trong đó không có gì ngoài đám côn đồ.
Advertisement
Bây giờ Lý Thế Hằng đa phần đều ở trong toà cao ốc Lục Hợp, được mọi người gọi bằng cái tên Chủ tịch Lý!
“Anh tìm Chủ tịch Lý, anh có hẹn trước không?”, lễ tân hỏi.
“Không có, cô cứ nói là có Diệp Phàm tới tìm”.
“Anh vui lòng đợi một lát!”, lễ tân thao tác nhanh nhẹn.
Bởi người có thể gọi thẳng tên Lý Thế Hằng đều không phải người bình thường.
“Khoan đã! ”
Một tiếng nói vang lên khi lễ tân vừa nhấc điện thoại.
Nghe tiếng, Diệp Phàm quay sang nhìn phát hiện ra đó là một người đàn ông, nhưng anh cũng không mấy để ý.
Lễ tân ngẩn người ra, tiếp tục quay số.
“Tôi bảo cô chờ đã, bỏ điện thoại xuống!”, người này lớn tiếng quát.
“Quản lý Hà, anh đang nói tôi sao?”, lễ tân ngơ ngác hỏi lại.
“Không bảo cô thì bảo ai, lẽ nào tôi nói chuyện với ma sao”, người đàn ông bất mãn nói.
“Tôi! thấy anh đang cầm điện thoại, nên tưởng anh đang nói chuyện với người khác, xin lỗi! ”, lễ tân luống cuống vội vàng xin lỗi.
Đây là phó giám đốc phòng hành chính nhân sự của công ty, phụ trách quản lý những nhân viên hành chính, cho nên cô cũng không dám trái lời.
Diệp Phàm cau mày, nhìn người đang đi tới cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra là ai.
“Chúng ta quen nhau à? Tại sao lại không cho cô ấy gọi điện?”, Diệp Phàm lên tiếng hỏi trước.
“Cậu không nhận ra tôi?”, người đàn ông hỏi ngược lại một câu, nét mặt trông có phần khó coi, giống như việc Diệp Phàm không biết anh ta là một tội tày trời.
“Anh bạn, có gì cứ nói, đừng làm ảnh hưởng tới công việc của tôi”, Diệp Phàm bình thản nói.
“Chậc?”
Người đàn ông giễu cợt cười một tiếng, dùng ánh mắt khinh thường lướt nhìn Diệp Phàm một lượt, nói: “Diệp Phàm ơi là Diệp Phàm, cậu đúng là hay quên thật, đến tôi mà cậu cũng quên được à”.
“Làm sao mà anh còn biết cả tên tôi?”, Diệp Phàm nói.
Càng lúc Diệp Phàm càng cảm thấy mơ hồ, anh chắc mẩm không biết người này, nhưng lại có cảm giác như đã gặp ở đâu.
“Lại còn giả vờ, mà diễn cũng giống lắm! ”
Lúc này anh ta đã vô cùng tức giận, nạt nộ nói: “Tôi là Hà Tuấn, chồng của chị họ Hàn Tuyết, đã nhớ ra tôi chưa, Diệp – đại – quý – nhân!”
Nghe anh ta nói xong, Diệp Phàm nhanh chóng lục tung trí nhớ của mình, cười nói: “Nhớ ra rồi, anh chính là người đã bắt tay với tôi, và tôi còn chê anh bẩn!”.