Người đàn ông đồ đen không nói gì nữa, chỉ hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Mày cũng đừng nhìn tao vậy”.
Cảm nhận được ánh mắt hung tợn của đối phương, Diệp Phàm chỉ dửng dưng nói: “Nói dễ nghe một chút thì gọi là trưởng đội bảo vệ mỏ quặng, khó nghe một chút chính là một con chó”.
“Chó giữ nhà!”
“Khốn kiếp!”
Mấy lời của Diệp Phàm khiến người đàn ông đồ đen tức giận: “Thằng oắt, mày tự tìm chết thì còn trách ai”.
Mấy đàn em khác cũng bày ra bộ dạng hung dữ, chỉ đợi Diêm Thiết Sơn ra lệnh mà cả bọn nhào lên đánh cho Diệp Phàm tàn phế.
“Chát”.
Vào lúc này, Diệp Phàm bỗng bước lên tát lên mặt người đàn ông đồ đen, sau đó lại đá người đàn ông đó văng ra ngoài.
“Muốn động vào người nhà của tao thì không thể tha thứ được!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói, sau đó lại xoay người đấm vào cằm một tên côn đồ.
“Rầm…”
Người đàn ông này còn chưa hét lên thảm thiết thì đã bị Diệp Phàm đá văng ra xa ít nhất ba mét.
“Đánh, đánh chết hắn cho tao!”
Diêm Thiết Sơn phản ứng lại, hét lên.
Vừa rồi tốc độ của Diệp Phàm quá nhanh, thoáng chốc đã đánh gục hai người, chúng đều bị trấn áp.
Chúng chưa từng nghĩ Diệp Phàm lại dám chủ động ra tay với chúng, thật khiến người khác khó tin được.
“A…”
Một cú đấm vào một người đàn ông.
“Rầm…”
Một chân đã gãy cây gậy gỗ, Diệp Phàm tiến lại gần, Bát Cực Quyền – Thiếp Thân Kháo, hất văng người đàn ông, còn làm đối phương phun ra máu.
Đánh gục liên tiếp năm người, Diệp Phàm nắm cổ chân của một người đàn ông đập vào đám người như vung một cái chùy lớn.
Chưa đến hai phút, hai mươi mấy người đều nằm co quắp trên mặt đất mà kêu gào. Lúc này cái người bị Diệp Phàm xem như cái chùy hình người cực kỳ hoảng sợ, kinh hãi, mặt sưng lên như đầu heo.
Sau này cái chùy gì đó sẽ trở thành ác mộng của đám người này.
“Diêm Thiết Sơn, mày còn nhận người anh em này không?”
Ném người đàn ông “chùy” đó đi, Diệp Phàm nhìn Diêm Thiết Sơn lạnh nhạt nói.
Diêm Thiết Sơn khẽ chấn động, ba vệ sĩ thân cận bên cạnh hắn ta không tham gia vào trận ẩu đả ban nãy, lúc này chúng cũng đanh mặt nhìn Diệp Phàm đang từ từ đi đến.
“Diệp Phàm, tao nói cho mày biết đội bảo vệ của tao có đến mấy trăm người, ở đây chỉ có hai mươi mấy người, mày đừng huênh hoang!”
Nhìn Diêm Thiết Sơn hoảng sợ, Diệp Phàm hờ hững lắc đầu: “Tao cho mày thời gian đi gọi người, gọi đến nhiều một chút!”
Kiêu ngạo!
Ngông cuồng!
Diêm Thiết Sơn cực kỳ tức giận, bị người ta đuổi đánh đến cửa nhưng lại chẳng thể làm gì được.