Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Quả thật nể mày luôn đó, nói gì thì nói cũng là người phụ nữ của mày, chỉ vì sở thích của mình mà để người phụ nữ của mình làm tuesday, đồ cặn bã!"
"Khụ khụ..."
Diêm Thiết Sơn họ khù khụ, gượng gạo nói: "Cậu đừng hiểu lầm, cô ta cũng không hẳn là người phụ nữ chân chính của tôi, tôi còn chưa chấm mút được gì cả, chúng tôi chỉ làm vì lợi ích đôi bên, hơn nữa Phan Khôn rất thương cô ta, suýt thì đã cưới cô ta rồi".
Lần này Diệp Phàm hoàn toàn cạn lời, bắt đầu nghiêm túc quan sát Diêm Thiết Sơn, nếu là thật thì tên này cũng có chút bản lĩnh đó chứ.
"Diệp Phàm... Diệp đại ca... Rút món đồ chơi này ra trước được không, máu cứ tiếp tục chảy thế này, e rằng mất mạng thật đấy..."
Lúc này, vì mất máu quá nhiều, Diêm Thiết Sơn đã cảm thấy có hơi choáng váng, đưa một tay lên chỉ vào vai, vội nhắc nhở Diệp Phàm.
"Đừng lo, chảy bớt máu cũng tốt cho cơ thể lắm đó..."
Được nước lấn tới, bức người quá đáng!
Nếu tốt thì sao không tự đâm mình vài nhát đi hả!
Diêm Thiết Sơn hối hận chết đi được, sau lại đụng tới Diệp Phàm cơ chứ, nếu không dây vào anh thì giờ hắn ta vẫn yên ổn làm ông chủ đầy uy quyền của công ty khai thác mỏ Tây Sơn, dưới trướng còn có tận mấy trăm người bảo hộ mỏ nữa.
Sao lại phải ở đây chịu nhục nhã, bị đánh đập thế này!
Trong phòng của Nặc Đại, Diệp Phàm ngồi trên ghế của ông chủ, có người đứng phía sau bóp vai cho anh mà vẻ mặt đầy lo sợ.
Người đó chính là người áo đen đầu tiên bị Diệp Phàm đánh, “tướng tài” số một dưới trướng của Diêm Thiết Sơn.
Vẻ mặt tên này vô cùng thống khổ, thậm chí còn không dám lộ ra vẻ oán trách.
Diêm Thiết Sơn ngồi bên cạnh, một số nhân viên y tế đang băng bó vết thương cho hắn ta.
Hầm mỏ lớn như vậy, nhân viên bị thương là chuyện bình thường. Do vậy trong hầm mỏ của hắn ta có hẳn một phòng khám nhỏ.
Nửa tiếng đồng hồ sau, nhân viên y tế đứng dậy rời đi, Diệp Phàm cũng đứng dậy theo.
Anh nhàn nhạt nói: “Đi theo tôi”.
“Cậu Diệp, hôm nay phải đi thật sao? Cánh tay của tôi …”, Diêm Thiết Sơn tỏ ra khổ sở, bị chấn thương nặng như vậy mà muốn nghỉ ngơi cũng không được.
“Sao vậy?”
“Không muốn đi à?”
Vẻ mặt của Diệp Phàm lạnh lùng nói: “Có phải chờ người nhà của tôi bị bắt rồi mới đi?”
Diêm Thiết Sơn vô cùng lo sợ, không dám hó hé nửa lời, rồi hai người đi ra ngoài.
Bên bờ hồ Mạt Danh là khu biệt thự cao cấp nổi tiếng ở thành phố Cảng, tất cả các biệt thự được xây dựng xung quanh một hồ nước rộng lớn và phong cảnh vô cùng đẹp.
Ở một trong những biệt thự sang trọng đó, có một người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế sofa, phía sau ông ta là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang nhẹ nhàng xoa hai bên huyệt thái dương cho mình.