Diệp Phàm không trả lời, thản nhiên gật đầu.
Diêm Thiết Sơn thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, dù sao mọi chuyện đều do Diệp Phàm làm chủ.
Cửa vừa mở ra, vẻ mặt của người phụ nữ hiện lên sự vui mừng khi nhìn thấy Diêm Thiết Sơn, nhưng lại thấy bên cạnh chỉ có một mình Diệp Phàm.
Sắc mặt của cô ta thay đổi, bỗng nhíu mày: “Chỉ có hai người thôi hả?”
“Đúng vậy, chỉ có hai chúng tôi. Tiểu Điệp, cô chờ lâu rồi à”, Diêm Thiết Sơn nói xong thì đưa tay bắt lấy người phụ nữ, nhưng cô ta lại né tránh.
“Hai người mau đi đi, hai người sẽ mất mạng đó, muốn giết…”
“Tiểu Điệp, khách bên ngoài đã tới, sao lại không mời vào nhà?”
“Đừng thất lễ như thế chứ!”
Chính ngay lúc này, giọng của Phan Khôn trong phòng lại vang lên.
Sắc mặt của người phụ nữ thay đổi, mang theo vẻ hoảng sợ tột độ.
Đang nói chuyện, Diệp Phàm đẩy nhẹ cô ta rồi đi thẳng vào biệt thự. Cô ta muốn bắt lấy Diệp Phàm nhưng đã muộn.
“Đi thôi, chúng ta vào trong, có anh ấy ở đây thì không cần sợ”.
Diêm Thiết Sơn nói xong thì kéo người phụ nữ đang lo sợ kia đi theo phía sau.
“Hôm nay, lúc tôi biết tin toàn bộ người của cá mập đen bị tiêu diệt, mí mắt tôi cứ giật không ngừng, nghĩ đến khi nào chúng ta sẽ gặp nhau, hay khi nào cậu sẽ tới tìm tôi, không ngờ lại là đêm nay”.
“Chuyện không thể để chậm trễ, người xưa quả nói không sai!”
Nhìn thấy Diệp Phàm, Phan Khôn hơi bất ngờ, cũng hiểu ra chút gì đó, tâm trạng nơm nớp lo sợ lúc nãy dần dần trở nên thoải mái khi nhìn thấy anh.
“Ha ha, sự tập trung của ông quả không tồi, mạnh hơn Diêm Thiết Sơn nhiều”, Diệp Phàm mỉm cười nhận xét một câu, hai người giống như bạn cũ của nhau vậy.
Diêm Thiết Sơn đi tới có chút ngượng ngịu, hắn ta không giống Phan Khôn. Hắn ta chỉ là một ông chủ hầm mỏ, la kéo mỏ tranh giành địa bàn mà trưởng thành dĩ nhiên sẽ mang trong mình khí chất xã hội đen mạnh mẽ.
Còn Phan Khôn là người kinh doanh đồ cổ, đào trộm mộ, điều quan trọng nhất là điềm đạm và chín chắn, giải quyết sự việc một cách rất bình tĩnh.
Nghe Diệp Phàm nói vậy, Phan Khôn mỉm cười, nhìn sang người phụ nữ bên cạnh Diêm Thiết Sơn rồi thở dài: “Tiểu Điệp à, cuối cùng cô vẫn đi tới nước này à”.
“Ông sớm đã biết mối quan hệ của chúng tôi sao?”
Người phụ nữ tỏ ra không tin, Diêm Thiết Sơn cũng bất chợt trừng to mắt.
Phan Khôn lắc đầu, nhìn cô ta với ánh mắt xuyên thấu: “Không, tôi vốn không biết mối quan hệ giữa cô và Diêm Thiết Sơn, chỉ biết cô tiếp cận tôi là có ý đồ thôi”.
“Nhưng tôi biết, cô rất hận tôi, thậm chí muốn giết tôi, tôi muốn biết nguyên nhân tại sao?”
Lời nói của Phan Khôn khiến cả người phụ nữ run rẩy, nhưng sau đó lại cười phá lên như người bị bệnh thần kinh.
Tiếng cười này vô cùng lạnh lẽo và nỗi hận vô biên khiến Diệp Phàm khẽ nhíu mày. Nhưng anh cũng không vội, đứng một bên quan sát một cách thích thú.
“5 năm trước, ông còn nhớ chuyện mình tới Tần Gia Bang ở Thiểm Nam không?”, cô ta tỏ ra oán hận hét vào mặt Phan Khôn.