Tần Tiểu Điệp mắng chửi ông ta, vẻ mặt của Phan Khôn bỗng trầm xuống: “Giết cũng giết rồi, đó là do ông ta không may mắn, chỉ là hối hận lúc đó không tiện tay giết cô mà thôi”.
“Nhưng tôi muốn hỏi, rốt cuộc cô tìm cách nào mà tới được bên cạnh tôi, thậm chí khiến tôi yêu cô, suýt chút còn muốn cử hành hôn lễ, cô nói đi!”, Phan Khôn gầm gừ.
“Phan Khôn, thật không ngờ người như ông mà cũng có chân tình sao, tôi khinh…”, Diêm Thiết Sơn suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên lên tiếng.
Phan Khôn không thèm nhìn hắn ta, ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tần Tiểu Điệp.
“Nếu ông muốn biết thì tôi nói ông nghe vậy!”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Sau khi các người giết bố mẹ tôi, tôi rất sợ, vì các người có dao, có súng, tôi không dám nói cho ai khác. Chúng tôi ở cách xa thành phố, thậm chí không có cách nào để báo án được”.
“Ngày nào tôi cũng lén nhìn các người trộm mộ, mãi cho tới ngày thứ ba, các người lấy được thứ mình muốn, sau đó rời khỏi Tần Gia Bang, tôi mới dám đi tìm bố mình. Nhưng vào mùa hè thì chỉ trong ba ngày là xác trong giếng đã bốc mùi, làm cho bố tôi chết cũng không yên, sự thù hận của tôi dành cho ông còn sâu hơn biển, dài hơn cả sông …”
“Sau khi chôn cất bố tôi xong, tôi muốn báo thù, tìm đám hung thủ giết người các ông”.
“Tôi đắn đo nhiều lần. Trùng hợp là lúc tới thành phố Cảng này, tôi không có kỹ năng lẫn học thức, chỉ có bề ngoài xinh đẹp, cuối cùng cũng bị người ta gạt đưa vào hộp đêm, lúc đó tôi tiếp một vị khách, chính là anh Diêm Thiết Sơn”.
Nói tới Diêm Thiết Sơn, ánh mắt của Tần Tiểu Điệp lộ ra vẻ cảm kích.
Còn Diêm Thiết Sơn thì đứng bên cạnh có chút ngượng ngùng.
“Lúc đó gặp anh Diêm, anh ấy phát hiện tôi vẫn còn trong trắng nên tha cho tôi. Hơn nữa anh ấy còn cho tôi tiền, nhưng thứ tôi muốn là tìm được kẻ thù chứ không phải tới kiếm tiền;
Anh Diêm nghe toàn bộ câu chuyện tôi kể, quyết định giúp đỡ tôi. Sau đó, tại một buổi đấu giá, tôi nhìn thấy ông, lúc đó tôi hận không thể qua đó trực tiếp giết chết ông. Nhưng bất luận ông có đi đâu, bên cạnh cũng có ít nhất 3 người vệ sĩ, khiến tôi không cách nào ra tay được;
Sau đó, tôi đổi chiến lược. Tôi phải tiếp cận ông. Nhưng ông thật sự quá cảnh giác, thậm chí lần nào ăn cơm cũng có bảo mẫu thử đồ ăn cho ông, ngay cả hạ độc cũng không độc chết ông được;
Nhưng tôi biết, ông làm vậy thì sớm muộn cũng có người tìm tới tận cửa. Khi ông và anh Diêm đối đầu, tôi lại phân vân, mong có người đủ khả năng tới đây, cuối cùng ngày đó cũng tới…”
Tần Tiểu Điệp vừa nói xong thì hít sâu một hơi, sắc mặt của Phan Khôn vô cùng ảm đạm: “Nói như vậy, tôi bị cướp hàng nhiều lần, là do cô thông báo cho Diêm Thiết Sơn phải không?”
“Không sai, tôi không những thông báo cho anh Diêm, tôi còn thông báo cho những người khác, chỉ có hỗn chiến thì ông mới có thể chọc tới người mà ông không đụng được…”
Đúng là âm mưu sâu xa!
Lúc này, ngay cả Diệp Phàm cũng ngơ ngác nhìn Tần Tiểu Điệp, còn Diêm Thiết Sơn cũng bất ngờ.
Hắn ta có vẻ không tin: “Tiểu Điệp, những lần hỗn chiến đó không phải trùng hợp ư? Đều do em sắp xếp sao?”
“Anh Diêm, là em có lỗi với anh. Em lo với thực lực của anh thì không hạ gục được tên súc sinh này!”, Tần Tiểu Điệp xin lỗi.
Diêm Thiết Sơn cười khổ, ngay cả hắn ta cũng bị tính kế, cướp hàng của Phan Khôn nhiều lần, lần nào cũng đều là hỗn chiến từ nhiều thế lực, còn tưởng Phan Khôn lắm mưu nhiều kế, đến giờ cũng đã hiểu được mọi chuyện.