Một khi phụ nữ trở nên tức giận, phương thức tư duy cũng sẽ trở nên khó hiểu.
“Tần Tiểu Điệp, cô không hề để ý tình cảm bao nhiêu năm nay sao? Nhất định muốn giết tôi à?”, Phan Khôn hét lớn.
“Tôi và ông chỉ có hận, không có chút tình cảm nào, ông phải chết!”, hai mắt Tần Tiểu Điệp đỏ hoe, trông giống như một người phụ nữ đang phát điên.
“A!”
“Tôi rất hối hận, rất hối hận vì lúc đó không giết quách cô đi, cô chính là nhân chứng thứ hai, không ngờ cô lại là con gái của ông ta…”
Phan Khôn hét lên, dáng vẻ vô cùng hối hận.
Nhưng giờ thì đã muộn rồi, ông ta rất sợ, đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, ông ta không còn sự ung dung trấn tĩnh như ban đầu nữa!
“Đừng tới đây, Diệp Phàm bắn tôi đi….Mau lên, bắn tôi…” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Nỗi hận của Tần Tiểu Điệp đối với ông ta sâu hơn cả biển, dài hơn cả sông.
Ông ta thà chết dưới họng súng của Diệp Phàm, ít ra còn có thống khoái hơn còn hơn là phải chết dưới lưỡi dao của Tần Tiểu Điệp.
Rõ ràng là Tần Tiểu Điệp có ý muốn tra tấn ông ta.
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Phan Khôn, Diệp Phàm đột nhiên cất tiếng cười: “Xin lỗi nhé, tôi là người có tật xấu!”
“Giúp người là niềm vui!”
“Giúp con mẹ mày ấy, ha ha ha…”
“Diệp Phàm, tao mà chết thì mày cũng sẽ chết, cả nhà mày cũng sẽ chết, tao đã chi thêm tiền rồi, sẽ có người đến giết mày nhanh thôi…”
Dù sao thì cũng chết, Phan Khôn cũng không năn nỉ nữa, lớn tiếng mắng chửi.
Sắc mặt Diệp Phàm lạnh như băng, nắm chặt khẩu súng bắn tỉa, đánh mạnh vào đầu gối của Phan Khôn bằng báng súng.
Âm thanh gãy xương “rắc rắc” giòn giã vang lên, Phan Khôn lập tức quỳ xuống đất.
Tần Tiểu Điệp nắm chặt con dao gọt hoa quả, đi đến trước mặt của Phan Khôn với gương mặt đầy hận thù, cô ta giơ tay chém xuống
“A!”
Tiếng hét thảm thương vang vọng rất lâu trong đại sảnh
“Tần Tiểu Điệp, cô đúng là một người phụ nữ độc ác…”, Phan Khôn hét lớn, gương mặt dữ tợn
Nhát dao đầu tiên của Tần Tiểu Điệp đã chém trực tiếp lên cơ thể của Phan Khôn.
“Lúc giết chết bố tôi, ông có nghĩ đến ngày hôm nay không?”
“Phụt”
“Lúc ném bố tôi xuống cái giếng hoang đó, ông có nghĩ đến ngày hôm nay không?”
“Phụt”
“Lúc làm cho bố tôi chết cũng không yên thân, ông có nghĩ đến ngày hôm nay không hả?”
“Phụt”
Tần Tiểu Điệp cầm dao gọt hoa quả đâm loạn xạ lên người Phan Khôn, máu bắn tung tóe lên mặt nhưng cô ta cũng chẳng hề phát hiện
Còn Phan Khôn, sớm đã không thở được nữa, chết tươi.