Mau lên, mau lên…
Luồng ánh sáng kia nhanh đến mức cực độ, thậm chí còn có một tiếng xé gió rít lên, Long Lân vụt qua, phóng thẳng vào tim của Thượng Quan Kiến Thành.
Ông ta không kịp phản ứng, theo bản năng vung cánh tay phải lên, dùng dao găm chặn lấy Long Lân của Diệp Phàm.
“Keng…”
Lúc đánh trực diện, dao găm bị gãy, uy lực của Long Lân cũng không hề giảm đi.
“Bụp…”
Long Lân đâm vào người chứ không vào tim!
Tiếng tụng kinh lẫn tiếng gõ mõ, đột ngột dừng lại! . Đam Mỹ Trọng Sinh
“Mày... nhà Thượng Quan tao... cụ tổ… hoá cảnh…tông…tông sư…sẽ báo…báo thù cho tao…”
Thượng Quan Kiến Thành đau đớn cúi đầu nhìn Long Lân trên ngực mình, không khỏi phẫn nộ xen lẫn không cam tâm, đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng cuối cùng, sau khi ông ta liên tục thốt ra một tràng lời nguyền rủa, sự sống cũng từ từ lụi tàn…
“A!”
Một tiếng hét chói tai phát ra từ miệng của người vợ.
Bà ta tụng kinh xong, quay đầu thì Thượng Quan Kiến Thành không còn ở đấy, nhìn kỹ lại, thấy ông ta đã bị lưỡi dao sắc bén cắm vào ngực.
Lúc bà ta gào thét, Diệp Phàm nhanh chóng rút Long Lân ra khỏi người của Thượng Quan Kiến Thành, không có bất kỳ giọt máu nào trên đó, cổ tay loé lên, Long Lân liền biến mất.
“Thí chủ, phóng hạ đồ dao, lập địa thành Phật!”
Đại sư Giới Thành chặn trước mặt và chắp tay với Diệp Phàm.
“Hoà thượng, chuyện không liên quan tới ông, mau tránh ra!”, Diệp Phàm lên tiếng.
“Người đâu… Người đâu…”
Người vợ ở một bên hét lớn, Diệp Phàm chau mày liếc nhìn bà ta nhưng không ra tay.
Chỉ là một người phụ nữ thôi, anh không cần phải giết.
“Thí chủ…”
“Bịch…”
Giới Thành vẫn muốn khuyên can, Diệp Phàm khuỵu chân lao về phía đại sư Giới Thành nhanh như viên đạn.
Tung chưởng!
Diệp Phàm sử dụng Ngũ Hành chưởng, chiêu mạnh nhất và mang tính hủy diệt mạnh nhất.
“A di đà Phật!”
Giới Thành niệm một câu Phật hiệu, ông ta không hoảng sợ mà vung tay vỗ lên nắm đấm của Diệp Phàm.
“Bịch…”
“Bịch…”
“Bịch…”
…