Tên đội trưởng vệ sĩ gào lên, đưa khẩu súng trong tay hướng về phía Diệp Phàm và bóp cò.
Diệp Phàm thuận lợi lăn một vòng rời khỏi nơi đó.
“Đuổi theo!”
Tên đội trưởng rống lên, Đại Hùng Bảo Điện có hai cửa. Mặt trước là cửa chính, phía sau còn có một cửa nhỏ.
Sau khi Diệp Phàm lao ra từ cửa sau, liền chạy bán mạng về phía sau núi Phổ Hoa.
“Phằng phằng phằng…”
“Chết tiệt!”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Diệp Phàm nghiến răng nghiến lợi tức tối chửi bới.
Một viên đạn găm vào cánh tay anh, máu tươi chảy ra.
Vài tên vệ sĩ không kiêng dè, không màng tiếng la hét hoảng loạn của những du khách, liên tiếp bóp cò.
Nhưng trong chùa có rất nhiều cây cổ thụ nên rất thích hợp cho Diệp Phàm làm nơi ẩn náu.
Phía sau núi Phổ Hoa có con đường mòn nhỏ, Hoắc Thanh Thanh nghe thấy tiếng súng thì cô ta cảm thấy lo lắng.
Có tiếng súng thì chứng tỏ Diệp Phàm đã bị phát hiện, anh chắc chắn đang bị truy sát.
Cô ta không do dự, trực tiếp mở cốp xe và lấy ra một cái hộp hình chữ nhật lớn.
Trong hộp là một khẩu súng bắn tỉa.
Lắp đạn xong, Hoắc Thanh Thanh trèo lên một cây đại thụ, mắt nhìn vào kính của súng bắn tỉa để tìm vị trí của Diệp Phàm.
Lúc này Diệp Phàm rất nhếch nhác, cả người anh toàn là bùn đất, trên cánh tay còn có vài vết xước, đều do đạn bắn trúng bị thương.
Võ công của anh cao mấy thì cũng sợ súng. Đối mặt với mười mấy tay súng giỏi thì chạy là thượng sách.
Chẳng trách Thượng Quan Diên Vũ nói, phải giết bằng một đòn chí mạng, giết không chết thì phải lập tức bỏ chạy.
Đám vệ sĩ của Thượng Quan Kiến Thành tuy thân thủ không ra gì nhưng kỹ thuật bắn như vậy thì chắc chắn đã được huấn luyện quân sự chuyên nghiệp, có lẽ được trải qua huấn luyện lính đặc chủng.
Thông qua kính bắn tỉa, Hoắc Thanh Thanh phát hiện bóng dáng của Diệp Phàm, nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của anh, khoé miệng cô ta khẽ cong lên.
“Cái tội tự cao tự đại, giờ thì bị truy sát rồi à…”
Thì thầm xong, cô ta hít sâu một hơi, sau đó nhắm bắn một hơi.
“Phằng!”
Viên đạn bật khỏi nòng, bắn trúng vào đùi của tên vệ sĩ có họng súng chĩa vào đầu của Diệp Phàm.
“Pằng pằng!”
Hoắc Thanh Thanh liên tục bắn, chỉ bắn vào cánh tay và đùi, chứ không muốn lấy mạng của đám người này. Cô ta cũng không phải ma nữ giết người không chớp mắt.
“Trốn mau, có tay bắn tỉa!”
Tên đội trưởng hét lên, đối phương đã có người bắn tỉa tiếp ứng. Đám thuộc hạ của gã nhanh chóng tìm chỗ ẩn trốn, tạm thời bỏ qua truy kích Diệp Phàm.