Phá Quân Mệnh

Hai người vẫn cứ bất động, Lý Trường Tiếu hơi hơi cúi người, môi nở nụ cười.

Diệp Phàm thực sự hết nói nổi, lại mở miệng: “Hay là vậy đi, cô Hà, chúng tôi đi ăn cùng cô và tên nhóc này, sau đó sẽ đưa cô về, nếu cô còn lo ngại, có thể gọi người nhà cùng đến đó, cô thấy sao?”

Nói đến đây, Diệp Phàm đánh mắt với Hàn Tuyết, Hàn Tuyết cũng lên tiếng khuyên bảo.

“Vậy… cũng được, nhưng tôi không uống rượu đâu”.

“Ha ha ha”

Hà Mục Linh vừa dứt lời, xung quanh liền rộ lên những tiếng cười, không phải cười châm chọc mà là thấy thú vị.

Suy cho cùng thì trong cái xã hội vật chất là trên hết này, “yêu từ cái nhìn đầu” dường như chỉ còn trong tiểu thuyết.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Gương mặt trắng như trứng gà bóc của Hà Mục Linh đỏ bừng lên, hai tay vặn lấy nhau không ngừng.

Lý Trường Tiếu nhìn Diệp Phàm đầy cảm kích, tiếp tục thuận nước đẩy thuyền: “Chú Diệp, chuyện còn lại chú xử lý đi, cháu phải giữ hình tượng!”

Diệp Phàm trợn mắt, suýt nữa bồi thêm cho hắn một phát đá.

Đám đông dời mắt về phía hai người đang quỳ dưới đất, người nào người nấy sụt sùi khóc lóc.

Diệp Phàm nhìn bà béo, lạnh nhạt nói: “Phiếu của bà là thật hay giả, tự bà nói rõ đi”.

Bà béo run cầm cập, sao dám nói dối nữa, khóc lóc nói: “Là giả, là phiếu giả ạ”.

“Xùy”.

Mọi người đồng loạt kêu xùy xùy, ánh mắt nhìn bà béo chứa đầy sự khinh thường.

Em họ bà ta càng căm phẫn cùng cực, con mẹ nó bà chị họ giả dối này, gã quyết tâm rồi, chỉ cần trở về bình yên, hắn nhất định phải xé rách mồm bà ta.

“Chị Hạ, như vậy chị không cần sợ nữa, đó là tờ phiếu giả”, Diệp Phàm quay đầu nói với chị Hạ.

Thực ra anh hoàn toàn có thể cứ vậy rời đi, bà béo cũng không dám đến làm phiền chị Hạ nữa. nhưng chị Hạ là người hiền lành, nếu cứ thế đi, chỉ sợ trong lòng sẽ còn khúc mắc.

Chị Hạ vừa nghe liền rơi nước mắt, vừa lau nước trên mặt vừa quỳ xuống trước Diệp Phàm.

Diệp Phàm vội vàng đỡ chị Hạ dậy, tuổi của chị còn lớn hơn cả Lưu Tú Cầm, sau anh có thể để chị quỳ trước mình được, đây là một người rất biết ơn nghĩa.

“Xin lỗi chị Hạ mau!”, Diệp Phàm quay đầu lạnh lùng nói với bà béo.

Lần này bà béo rất thông minh, vội dập đầu với chị Hạ vài cái.

“Cút đi, nhớ cho kỹ, đừng có lừa gạt người tốt, nếu không cả đời còn lại bà sẽ phải ngồi xe lăn đấy!”

Bà béo bị dọa sợ run người, sau khi luôn mồm vâng vâng dạ dạ liền cùng người đàn ông của bà bỏ chạy, bỏ lại cả em họ của mình.

Em họ bà ta tức đến đau tim, đau phổi, đau luôn tuyến tiền liệt.

Diệp Phàm dạy dỗ một hồi cũng để hắn cút đi, một đống xe hỗn độn, rất nhanh đã không còn bóng dáng.

Lý Trường Tiếu cũng phân phó cho cấp dưới đi hết.

Sau khi xử lý xong việc, đám đông dần dần giải tán, nhưng chuyện trà dư tửu hậu lại vẫn tiếp tục được nhắc lại.

Hiện chỉ còn lại năm người đám Diệp Phàm, Lý Trường Tiếu nhìn chằm chằm vào Hà Mục Linh khiến cô gái vừa sợ vừa ngại.

“Bịch”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui