Chương có nội dung bằng hình ảnh
Diệp Phàm đá phát vào mông hắn ta, cười mắng: “Đàng hoàng chút coi, nhìn nữa sẽ dọa cô gái người ta chạy đấy”.
Hà Mục Linh lập tức xấu hổ, Lý Trường Tiếu lại cười hi hi, cũng không cãi lại.
Chợt trong giây lát, ý thức của Diệp Phàm như quay lại hai mươi năm trước, có cô gái bện tóc cho anh một chiếc áo, lại đưa anh thêm một trăm tệ.
Khóe miệng không tự chủ được mà cong lên nụ cười vô cùng dịu dàng.
“Anh Diệp, chuyện vừa rồi thực sự cảm ơn mọi người nhiều lắm, tôi muốn mời mọi người ăn cơm nhưng tôi chưa có lương, đợi tôi làm được tháng lương rồi tôi mời mọi người bữa cơm!”, lúc này chị Hạ ngại ngùng lên tiếng.
“Ai da, đều tại tôi, vừa rồi quên hỏi rồi”.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Diệp Phàm vỗ đầu, đúng là anh quên mất, bà béo đã bắt chẹt chị Hạ như vậy, sao có thể đưa tiền công cho chị được.
“Chị Hạ, như vậy đi, số tiền công đó là bao nhiêu tôi trả cho chị!”
“Không được, không được, sao tôi có thể cầm tiền của cậu…”, chị Hạ vội vã khua tay không cần, Diệp Phàm cầm tiền từ bên Hàn Tuyết đưa qua, chị cũng kiên quyết không lấy.
“Diệp Phàm, hay là để chị Hạ đến nhà mình đi? Chúng ta cũng không cần đổi nữa”, Hàn Tuyết đội nhiên nói, nhân cách của chị Hạ không có vấn đề gì, vô cùng chân chất lại là người biết biết ơn.
“Được!”
Diệp Phàm nói một câu: “Chị Hạ, đúng lúc chúng tôi cũng đang tìm bảo mẫu, chị đến chỗ chúng tôi đi, ở khu biệt thự số một thành phố Cảng, chắc hơi xa chút, chị có đồng ý không?”
“Về phần lương, một tháng tôi gửi chị 10 ngàn tệ!”
“Không được không được…”, chị Hạ vội vàng xua tay.
Diệp Phàm cùng Hàn Tuyết nhìn nhau, người ta không đồng ý thì hai người cũng không thể cưỡng cầu.
Vừa định lên tiếng, chị Hạ nói tiếp: “Tôi đồng ý đi, nhưng cô cậu đưa tôi bốn ngàn tệ là được rồi, mười ngàn tệ thì nhiều quá!”
Lần này đến lượt Diệp Phàm bọn họ ngớ ra, không ngờ chị Hạ lại cảm thấy quá nhiều tiền.
“Không sao, tiền công là mười ngàn tệ, nhà chúng tôi hơi to, chắc sẽ lắm việc làm, mười ngàn không hề nhiều đâu!”, Diệp Phàm cười nói.
Chị Hạ còn muốn từ chối, nhưng nhìn bộ dạng Diệp Phàm không thể cự tuyệt nữa, chỉ có thể để vậy, nhưng lại càng cảm kích Diệp Phàm.
Với tuổi tác này của chị mà có thể tìm công việc một tháng lương mười ngàn tệ, có thể nói là miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống.
Cũng đồng thời, nỗi lo trong lòng chị đã được buông xuống, có tiền rồi thì con gái đáng thương của chị có thể tiếp tục chữa bệnh, không phải chịu những tra tấn từ bệnh tật nữa.
Nhưng khi họ định rời đi thì bị người của công ty giúp việc chặn lại, cười mỉa nói: “Anh này, chị Hạ là người thuộc công ty giúp việc của chúng tôi, chúng tôi đã ký hợp đồng rồi, tiền công của chị ta chúng tôi phải nhận 30% phí quản lý!”
“30% phí quản lý?”, Diệp Phàm ngừng lại, giọng nói có chút lạnh.