Nhóm người Diệp Phàm nghênh ngang rời đi, Lý Trường Tiếu gọi một cuộc điện thoại, quản lý của công ty Gia Chính bị doạ sợ ngây người.
Gã ta coi như xong đời rồi, công ty Gia Chính của gã ta đang làm ăn phát đạt, nếu như bị đập nát, thì ông chủ chắc chắn sẽ xé nát gã ta ra.
“Thuỷ Tinh Cung!”
Không cần Diệp Phàm phải nhọc lòng, Lý Trường Tiếu gọi một cuộc điện thoại liền xác định ngay được vị trí.
Là một trong những nhà hàng có tiếng bậc nhất ở thành phố Cảng, Thuỷ Tinh Cung chắc chắn sẽ là lựa chọn tuyệt vời cho những buổi hội họp, tiếp đãi khách khứa.
Vốn dĩ anh định gọi cho Lý Thế Hằng, để nhờ ông ta đưa ra một vài cao kiến, nhưng cũng lại nghĩ nếu chuyện này mà thành thì lại vừa khéo tạo cho Lý Thế Hằng một bất ngờ.
Anh nghe ngóng được từ chỗ Lý Trường Tiếu biết được Lý Thế Hằng từ nhỏ đã bị thương cho nên không thể sinh con.
Lý Trường Tiếu là con trai của chị gái ông ta, cũng coi như là con cháu thừa tự của ông ta, đây cũng là lí do vì sao Lý Thế Hằng lại đối xử với Lý Trường Tiếu như con đẻ.
Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe đã đi tới Thuỷ Tinh Cung, vì Diệp Phàm cũng đã mời tới mấy lần nên chị Hạ đành đi theo.
Chị Hạ muốn đến nhà bọn họ làm bảo mẫu, nhưng Diệp Phàm lại coi chị như người nhà.
Hơn nữa sau khi hỏi chuyện một hồi, Diệp Phàm mới biết chị còn chưa ăn cả bữa sáng lẫn bữa trưa, cho nên anh càng không để chị ta đi được.
Một mâm cơm thịnh soạn được bày lên, lúc này vẫn chưa phải tới bữa chính, nên người trong nhà hàng vẫn còn thưa.
Cả một bàn đầy thức ăn, chủ yếu đều là chị Hạ ăn, để tránh chị cảm thấy ngại, Diệp Phàm cũng ngồi gắp vài miếng.
Một bên khác, Lý Trường Tiếu nói bắn mưa xuân liên hồi, nhưng lại lúng túng khi nói chuyện với Hà Mục Linh.
Gương mặt nhỏ của Hà Mục Linh từ lúc đi vào đã ửng đỏ, nép sát bên người Hàn Tuyết, thỉnh thoảng bị vẻ lúng túng khi nói chuyện của Lý Trường Tiếu chọc cười.
Hàn Tuyết chỉ mỉm cười không nói gì, Hà Mục Linh chạc tuổi với Hàn Tử Di, nhưng dáng vẻ e thẹn của Hà Mục Linh khác hoàn toàn với sự vô tư lự của Hàn Tử Di.
Hàn Tuyết bất giác thở dài, nếu Hàn Tử Di cũng có thể nền nã được như vậy thì cô cũng có thể yên tâm được vài phần.
“Hát xì hơi!”
Trong căn biệt thự số một, Hàn Tử Di đang nằm lăn trên giường xem phim bất giác hát xì hơi mấy cái.
Lầm bầm nói: “Ai đang nói xấu gì bà sao?”
“Lẽ nào là ông anh rể xấu xa?”
“Tinh tinh tinh!”
Trong lúc đang dùng bữa, điện thoại của chị Hạ chợt vang lên, chị ta tỏ ý xin lỗi, vừa cầm điện thoại lên nghe mấy giây sắc mặt chị ta liền thay đổi, thậm chí còn đánh rơi cả đôi đũa xuống bàn.
“Cậu Diệp, cô Hàn, nhà tôi có việc gấp, tôi phải đi trước đây, hôm nay không tới nhà cô cậu được, thành thực xin lỗi...”, chị Hạ vội đứng dậy, vẻ mặt vô cùng áy náy, cũng có thể nhìn ra vẻ sốt ruột của chị ta.
“Sao vậy? Chị cứ từ từ nói, chúng tôi xem có thể giúp được gì không?”, Hàn Tuyết nói.
Chị Hạ do dự một lát rồi mới nói: “Con gái tôi đột nhiên bị ngất, lại còn nôn ra máu nữa, tôi phải mau chóng về đưa con bé tới bệnh viện”.
“Nghiêm trọng vậy sao?”