Chương có nội dung bằng hình ảnh
Thấy Diệp Phàm lấy bộ kim châm cứu ra, chị Hạ vội vàng gật đầu, vì vừa rồi Diệp Phàm đã giúp chị một chuyện lớn, cho nên theo bản năng chị ta lựa chọn tin tưởng Diệp Phàm.
Sau khi Diệp Phàm dùng kim châm cứu để tiêu độc, liền bế Hạ Sương Nhi đặt nằm trên giường, kế đó lại dùng kim châm cứu đâm vào các huyệt vị khác nhau, ở chỗ những huyệt vị bị châm vào đều nhỏ ra những giọt máu đen.
Toàn thân Hạ Sương Nhi run lên, miệng lại nôn ra một ngụm máu nữa, chị Hạ đứng bên cạnh chứng kiến không khỏi sót con.
Nhưng chị cũng không lên tiếng làm phiền Diệp Phàm. Lúc này Diệp Phàm đang dùng “Ngũ Nguyên Tầm Linh Châm”, vì Hạ Sương Nhi đang chịu tác dụng của “chung độc” nên đã mất đi ý thức.
Diệp Phàm buộc phải dồn chỗ “chung độc” đó về một vị trí, nhằm giúp khôi phục lại ý thức của Hạ Sương Nhi, tiếp đó anh lại dùng tới “Thông Huyệt Cửu Châm” để ép chỗ độc ở những vùng không sâu ra ngoài.
Một lát sau, Diệp Phàm mồ hồi đầm đìa, một tiếng ậm ự khẽ vang lên, Hạ Sương Nhi từ từ mở mắt.
Nhìn thấy Diệp Phàm đang ngồi trước mặt mình, khiến cô ta bị doạ sợ tới mức ngồi bật dậy.
“Sương Nhi không phải sợ, đây là cậu Diệp, con vừa bị ngất lại còn ho ra máu, nên cậu ấy đã giúp con chữa bệnh”, chị Hạ vội vàng giải thích.
Hạ Sương Nhi biết đã hiểu nhầm Diệp Phàm, cho nên gương mặt trắng bệch không chút sức sống của cô chợt đỏ ửng lên: “Xin lỗi anh, tôi đã hiểu nhầm...”
Diệp Phàm chỉ cười, coi như không có gì, và ra ý cô cũng không cần giải thích thêm.
Khi kim cuối cùng đâm xuống, Hạ Sương Nhi liền quay đầu ra nôn ra một ngụm máu nữa, nhưng lần này lại còn kèm thêm cả mùi tanh nồng.
Song gương mặt cô đã hồng hào trở lại.
“Sương Nhi, tôi có điều này muốn hỏi!”, Diệp Phàm nghiêm túc nói.
“Tại sao trên người cô lại có chung độc!”
Độc Chung?
Diệp Phàm nói vậy khiến Hạ Sương Nhi sửng sốt, ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Chị Hạ nghe đến chữ “độc” lại càng hoảng sợ hơn.
“Cậu Diệp, Sương Nhi trúng phải loại độc gì vậy? Sao lại thổ huyết nhiều như vậy?”
Chị Hạ sợ đến nỗi sắp khóc, Diệp Phàm giải thích: “Không phải độc, là chung, là một loại độc dược vu hóa, có thể hiểu là một loại vu thuật, giải thích ra có hơi phức tạp…”
“Vu thuật, tôi biết, tôi biết…”
Diệp Phàm chưa nói xong, chị Hạ đã nói.
Diệp Phàm ngạc nhiên, anh còn chưa giải thích gì nhiều. Ngoại trừ ở Miêu Cương thì người bên ngoài có rất ít người biết loại Độc Chung này.
Ánh mắt anh lóe sáng: “Chị Hạ, hai người là người ở đâu? Đến đây bao lâu rồi?”