“Hoa Bà Bà…”, Hạ Sương Nhi bỗng yếu ớt nói.
Chị Hạ kinh ngạc, Diệp Phàm vội hỏi: “Hoa Bà Bà là ai?”
“Ba năm trước, làng bọn tôi xảy ra sạt lở, nhà tôi cũng bị vùi lấp theo đó, tiền bạc gì cũng bị chôn trong đất đá. Nhà nước đền bù cho chúng tôi một số tiền, tôi và mẹ chuẩn bị đến nơi khác để kiếm kế mưu sinh”.
“Nhưng giao thông trên núi không tốt, tôi và mẹ đi bộ hơn hai mươi cây số để đến thị trấn. Tôi còn nhớ đi được nửa đường thì trời đổ mưa to, lúc đi đến một cổng làng thì có một bà lão gọi bọn tôi lại bảo đến nhà bà ấy trú mưa, tôi và mẹ rất biết ơn”.
“Bà lão tự xưng là Hoa Bà Bà, trong nhà bà ấy có rất nhiều đồ thêu cực kỳ đẹp, tôi không biết mấy thứ đó là gì. Hoa Bà Bà biết bọn tôi đến nơi khác sinh sống nên đã dạy cho tôi chút kỹ năng thêu dệt, còn không nhận tiền của bọn tôi nữa. Tôi và mẹ ở đó gần một tuần…”
Hạ Sương Nhi kể lại tình cảnh lúc đó. Nghe xong, chị Hạ vội xua tay: “Sương Nhi, Hoa Bà Bà sẽ không bỏ độc con đâu, bà ấy dạy cho con thêu dệt, còn cho chúng ta ở lại qua đêm trong đêm mưa, chúng ta không thể tùy tiện nghi ngờ người giúp đỡ mình được”.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Mẹ, con xin lỗi…”, Hạ Sương Nhi vội nói.
Diệp Phàm nhìn chị Hạ, cảm thấy cạn lời với sự lương thiện của chị Hạ nhưng lương thiện quá mức rồi.
Chỉ cần là người từng giúp chị ta một chút thôi, chị ta cũng cảm thấy rất biết ơn dù không biết người đó nham hiểm ra sao.
Diệp Phàm im lặng không nói gì, anh không ngừng quan sát căn phòng muốn tìm ra chút manh mối nào đó.
Bỗng dưng một bức tranh thêu hấp dẫn ánh mắt anh, bức tranh này không giống với những bức khác.
Bên trên chỉ có một đóa hoa đỏ tươi, hình ảnh màu đỏ như được dệt như từ máu.
“Cô Hạ, bức tranh cô thêu này là gì?”, Diệp Phàm hỏi, anh muốn chứng thực lại suy đoán của mình.
“Hoa Bỉ Ngạn!”, Hạ Sương Nhi đáp.
“Tại sao lại thêu hình này, rất dễ thêu sao?”
Hạ Sương Nhi lắc đầu: “Không phải, đây là bức đầu tiên Hoa Bà Bà dạy cho tôi. Bà ấy nói bức hoa Bỉ Ngạn này có thể đem lại may mắn cho mình, còn bảo tôi mỗi tháng thêu một bức”.
“Tại sao? Chỗ Hoa Bà Bà có rất nhiều hoa Bỉ Ngạn sao?”
“Ừ, trên quần áo Hoa Bà Bà mặc cũng có kiểu hình này, trong nhà bà ấy có rất nhiều”, Hạ Sương Nhi thành thật đáp.
Diệp Phàm thầm cười nhạo, hoa Bỉ Ngạn đem may mắn đến? Lần đầu tiên anh nghe vậy đấy.
“Cô Hạ, cô có biết hoa Bỉ Ngạn còn có ý nghĩa khác không?”, Diệp Phàm hỏi.
Hạ Sương Nhi ngây thơ lắc đầu, chị Hạ cũng không biết.
Diệp Phàm hít một hơi, trầm giọng nói: “Hoa Bỉ Ngạn còn được gọi là hoa của địa ngục!”
Lời của Diệp Phàm làm chị Hạ run lên, ở cái tuổi này của chị ta có hơi mê tín, nghe đến hai chữ “địa ngục” là hoảng sợ.
Nhưng Diệp Phàm ngăn chị ta lại không cho chị ta hỏi linh tinh, phòng trường hợp cắt đứt mạch suy nghĩ của họ.
“Hoa của địa ngục?”