Lưu Tú Cầm tức đau cả người nhưng thấy sắc mặt lạnh lùng của Diệp Phàm, bà ta vẫn cắn răng nói: “Cô… Hạ, tôi xin lỗi, tôi sai rồi…”
“Hừ!”
“Tôi cũng chỉ muốn tốt cho bà thôi, nhớ đấy!”
Mấy người Diệp Phàm đi về phía phòng chính ở giữa, chỉ còn lại Hàn Tại Dần, Lưu Tú Cầm và Hàn Tuyết.
“Mẹ, bố nói vậy có ý gì?”
Đợi mấy người đó đi hết, Hàn Tuyết mới hỏi: “Người nhà họ Lưu là chuyện gì vậy?”
“Mẹ kể chuyện chuyển nhà với bà của con, mọi người đều rất vui vẻ, mấy ngày nữa họ muốn đến đây”, Lưu Tú Cầm háo hức nói, cảm thấy rất đắc ý.
Hàn Tuyết nhíu mày: “Mẹ đã bàn với Diệp Phàm chưa? Cứ thế tự mình quyết định!”
Vừa nhắc đến Diệp Phàm, tâm trạng tốt lập tức biến mất, trong lòng Lưu Tú Cầm ảm đạm.
“Hàn Tuyết, con đừng quá đáng. Mẹ nói cho con biết, dù Diệp Phàm ở bên ngoài có tốt đẹp thế nào thì cậu ta cũng là một thằng ở rể, cậu ta không thể xóa bỏ được thân phận này”.
“Mẹ là mẹ vợ của nó, mẹ mời nhà mẹ ruột của mình đến còn phải được cậu ta cho phép sao?”
“Chuyển đến nhà mới thì phải tụ họp chúc mừng, tổ chức tiệc chứ, con hiểu không?”
“Con phải nhớ cho rõ thân phận của mình, đầu tiên con là con gái của mẹ, sau đó mới là vợ của cậu ta. Theo quy củ, bất cứ lúc nào mẹ cũng có thể bắt con ly hôn với nó, sau đó tìm một chàng rể giàu có cho con!”
Lưu Tú Cầm nói đâu ra đó, còn đưa ra cái lý lẽ cho Hàn Tuyết khiến cô cảm thấy bất đắc dĩ.
“Mẹ, đã thời đại nào rồi mà còn nói như vậy? Lối suy nghĩ của mẹ thật khác người, mẹ đừng quên con mà ly hôn với Diệp Phàm thì mẹ phải chuyển đến sống ở căn nhà cũ kia!”
Hàn Tuyết chế nhạo bà ta một câu rồi xoay người bỏ đi, cô nhất định phải nói chuyện này với Diệp Phàm.
Lưu Tú Cầm ở phía sau tức đến nỗi giậm chân. Về đến phòng chính ở giữa, Hàn Tuyết nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, mẹ muốn mời người bên nhà bà đến đây, nói cái gì mà tân gia phải mời người đến…”
Nghe vậy, Diệp Phàm bất lực cười nói: “Thôi vậy, bà ấy đã thông báo cho mọi người rồi thì cứ tùy bà ấy vậy. Chỉ cần đừng ức hiếp người khác, nói mấy lời khó nghe thì tốn chút tiền tổ chức tiệc cũng được”.
“Nhưng chúng ta tổ chức tiệc ở nhà hàng là được rồi, nhà họ Lưu nhiều người như vậy mà chỉ để một mình chị Hạ nấu thì vất vả lắm!”
“Vậy được, em nói với mẹ, không thể tổ chức tiệc ở nhà”, Hàn Tuyết gật đầu rồi đi ra ngoài.
Trời dần tối, chị Hạ bắt đầu nấu cơm. Hạ Sương Nhị được Hàn Tử Di dẫn đến phòng của cô ấy chơi.
Hiếm khi tìm được một người cùng lứa tuổi để nói chuyện, Hàn Tử Di cực kỳ vui sướng.
Diệp Phàm rảnh rỗi tay chân nên vào phòng bếp giúp chị Hạ một tay làm chị ta cảm kích không thôi.
Có Diệp Phàm giúp đỡ, hôm nay lại nhiều người, nấu liên tù tì mười hai món, một bàn đầy thức ăn.
Thịt rau kết hợp, thêm mấy món hải sản, màu sắc mùi vị rất thơm ngon khiến người khác muốn ăn ngay, Diệp Phàm lại cảm thán tay nghề của chị Hạ tốt thật.