“Diệp Phàm, có phải không ngờ rằng cậu cả Diệp cũng có mặt ở đây?”
“Còn có cả những cậu chủ có máu mặt trong thành phố Cảng này nữa, có cần tôi giới thiệu cho cậu biết không hả? Dù gì cậu cũng đánh đấm hơn người, làm vệ sĩ một tháng cũng kiếm được khá khá đấy!”
“Ha ha ha!”
Sự xuất hiện của Diệp Tử Long khiến Hàn Bách Hào như mượn oai hùm, tỏ vẻ khinh khỉnh.
Còn Diệp Phàm lại chỉ nhếch mép cười, cậu cả Diệp?
Diệp Phàm anh còn đang đứng ở đây, ai dám tự xưng là cậu cả Diệp chứ?
Diệp Tử Long hắn ta xứng sao?
Vì vậy Diệp Phàm trả lời một cách rất đơn giản và cũng rất thô bạo...
“Bốp!”
Diệp Tử Long chỉ bình thản cười, đi đến chỗ Hàn Bách Hào, trong lúc hắn ta đang định nói gì đó, thì chỉ thấy Diệp Phàm vung tay lên giáng thẳng một cái tát xuống mặt hắn ta.
Cái tát này chẳng hề được báo trước, cho nên hắn ta chỉ còn cách hứng trọn.
Tất cả mọi người im bặt!
Nhóm người của Diệp Tử Long lúc mới đi vào còn bừng bừng khí thế, mấy người đi bên cạnh hắn ta đều là cậu ấm được nhiều người biết tới, nhưng không ngờ Diệp Phàm lại dám ra tay đánh người.
Diệp Hải đứng bên cạnh căng thẳng theo. Mấy ngày hôm nay anh có chút bứt phá nho nhỏ, nên cũng muốn thử chút!
“Diệp Tử Long, quà gặp mặt này thế nào?”, Diệp Phàm giọng thờ ơ nói.
“Được, được lắm, ha ha...”
Diệp Tử Long sờ vào má trái của mình, đôi mắt ánh lên cái nhìn dữ tợn.
“Mày biết tại sao tao đánh mày không?”, Diệp Phàm nói.
Anh nhìn rõ cái nhìn hằn học của Diệp Tử Long, nhưng như thế thì đã sao chứ?
“Biết thì sao, mà không biết thì đã sao chứ?”
“Đánh tao lại còn muốn tao tha thứ cho mày hả?”, Diệp Tử Long nắm chặt nắm đấm, Diệp Hải đứng sau đang đợi hắn ta hạ lệnh bất cứ lúc nào.
Diệp Phàm liếc nhìn Diệp Hải một cái, nói: “Quy tắc, mày phá quy tắc!”
“Cho người theo dõi tao và người nhà của tao, không sợ tao xử lý mày luôn sao? Chuyện này đối với tao mà nói dễ như trở bàn tay!”
“Cậu cả!”, Diệp Hải đột nhiên lên tiếng, trong giây lát tinh thần của ông ta trở nên căng thẳng lo lắng, bởi ông ta nhìn ra sát khí trong ánh mắt của Diệp Phàm!
Còn Diệp Tử Long và Diệp Phàm đang nhìn nhau chằm chằm, đương nhiên cũng nhận ra điều này!
Trong lòng hắn ta khẽ run, không ngờ ánh mắt của anh lại đáng sợ tới vậy, nhưng lúc này trong đầu hắn ta chỉ còn cơn thịnh nộ.
Diệp Phàm dựa vào cái gì mà khiến hắn ta phải sợ?
“Bốp!”
Diệp Tử Long quay đầu lại cho Diệp Hải một phát tát, tức giận nói: “Đây là thằng con ghẻ nhà họ Diệp, về sau chỉ được gọi tên, còn gọi cậu cả, ông sẽ phải cút về thủ đô!”