Chương có nội dung bằng hình ảnh
Như vậy cũng tốt, anh không hề sợ hãi!
Ngày kia anh phải đi biên giới Hoa Hạ – Myan cùng Tống Râu cướp viên đá kỳ lạ bên trong có tiếng nước rồi.
Trước sự quan sát của mọi người, Diệp Phàm gật đầu: “Tối ngày mai tao sẽ tự đến, nhưng tao phải nhắc nhở mày một điều, trước giờ Diệp Tử Long mày không phải đối thủ của tao, bởi mày không xứng!”
“Kẻ địch của tao vẫn luôn là cái lão già mãi chưa chết của nhà mày, thay tao nói ông ta chuẩn bị cho tốt vào, đợi tao quay về nhà họ Diệp, sẽ tính toán kỹ càng từng khoản một với ông ta!”
“Diệp Phàm, mày muốn chết à?”, Diệp Tử Long nổi điên ngay lập tức, lão già mãi chưa chết Diệp Phàm nói đương nhiên là ông nội của hắn, ông hai của Diệp Phàm!
“Ngày mai gặp lại!”, Diệp Phàm coi như không thấy cơn thịnh nộ của Diệp Tử Long, trận chiến hôm nay coi như anh thua, không dám giết Diệp Tử Long. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Nhưng, Diệp Tử Long cũng đâu thắng, ít nhất thì câu nói cuối cùng của Diệp Phàm đã khiến hắn tức điên!
“Đứng lại!”
Đang định đi, Hàn Bách Hào giơ tay chặn đường Diệp Phàm cùng Tần Tiểu Điệp.
“Diệp Phàm, cậu muốn đi thì tùy cậu, nhưng cô gái này không được phép, hất rượu vào tôi xong không đi dễ vậy đâu!”
Mắt Hàn Bách Hào đang bừng bừng bốc lửa, mỗi một cái nhăn mày hay một nụ cười của Tần Tiểu Điệp đều khiến tim gã xốn xang, dám dùng rượu hất vào gã, nhất định phải bắt Tần Tiểu Điệp chịu phạt thích đáng.
“Anh muốn giữ tôi lại?”, Diệp Phàm còn chưa lên tiếng, Tần Tiểu Điệp đã nói, sóng mắt lúng liếng, giọng nói mang theo sự mê hoặc.
“Hừ, cô hất rượu vào tôi, cũng nên có lời giải thích, vì cô là con gái nên uống cùng tôi vài chén rượu, tôi sẽ bỏ qua cho”.
Mắt Hàn Bách Hào chứa đầy dục vọng, không ngừng đánh giá thân hình bốc lửa của Tần Tiểu Điệp.
Diệp Phàm cũng không có gì để nói, phong cách trang điểm của Tần Tiểu Diệp như này, đừng nói là Hàn Bách Hào, mà đến anh lúc nãy mới gặp cũng thấy kích động theo bản năng.
“Ha ha ha…”
Đột nhiên Tần Tiểu Diệp bật cười, âm thanh lanh lảnh lúc trầm lúc bổng.
“Anh bảo tôi mời rượu là giả, lừa tôi lên giường mới là thật thì có…”
Nói thẳng toẹt ra như vậy khiến mọi người suýt thì ngã ngửa, Diệp Phàm ngạc nhiên, từ sau khi Phan Khôn chết, Tần Tiểu Diệp như biến thành một con người khác.
Mặt Hàn Bách Hào phình ra, nhất thời nghẹn họng.
Đúng lúc này, Tần Tiểu Điệp đưa tay sờ đùi, không ngờ lại lấy ra một khẩu súng lục có ổ quay nhỏ.