Phá Quân Mệnh

“Diệp Phàm, tôi sẽ trở thành nữ vương trong bóng tối của anh, tôi sẽ khiến tất cả những người đã làm hại anh sẽ phải xuống địa ngục...”

Không lâu sau, thành phố Cảng đột nhiên nổi lên một thế lực thần bí, người không nhiều, nhưng sau mỗi lần gây án, đều để một tấm thẻ lại hiện trường.

Trên tấm thẻ này không có dòng chữ nào, ngoại trừ hình vẽ con bướm đỏ tươi màu máu, sống động như thật.

Diệp Phàm lái xe về tới khu biệt thự số một, trong lúc anh đang định mở cửa, một dự cảm chẳng lành lại lần nữa hiện lên trong tâm trí anh.

Thế nhưng, lần này anh không dừng lại, mà đi thẳng vào trong sân nhà.

Trên một cái cây cao xuất hiện một bóng người nhỏ bé: “Ế, lần này lại không cảm nhận được tôi hả...”

Dáng người này khá nhỏ, chỉ cao bằng đứa trẻ con. Lúc này, đang đứng vững trên cành cây.

“Có nên hành động hay không?”, bóng đen đó lẩm bẩm một câu, dường như đang đưa ra quyết định.

“Mau ra tay đi, còn không ra tay tôi sẽ không chờ đâu nhá...”

“Ai?”


Đột nhiên có một tiếng nói vang lên, tựa như tiếng sấm xuất hiện giữa trời đêm tịch mịch.

Bóng đen chợt giật nảy mình, nhảy tót sang một cành cây khác.

Lúc này quay ra nhìn, một bóng người cao lớn đang đứng trên một cành cây gần đó, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía cô ta.

“Cô tới theo dõi tôi, không biết tôi là ai sao?”

Diệp Phàm vung tay ra, viên đá trong tay anh chẳng khác nào viên đạn bay về phía bóng đen đó.

“Bụp!”

Viên đá bị cắt làm đôi bởi sợi dây bạc trong tay cô ta.

“Ha ha ha...không ngờ anh lại có thể phát hiện ra tôi, lại còn có thể lặng lẽ tiếp cận, thật không đơn giản chút nào...”

Bóng người đó cất tiếng nói, hoá ra là một cô gái.


Diệp Phàm nhướng mày: “Người còn chưa cao tới mét năm, thân hình mềm mại, gương mặt như lolita, hành động uyển chuyển...thần trộm đời đầu, cô nàng Chuột Bạch...”

“Cô là Lý Yến!”

“Úi giồi, không ngờ cái danh xưng này của tôi là vang dội tới thế, thật không dám nhận...”, bóng đen đó không hề phủ nhận, và cô ta cũng chẳng cần phải làm thế làm gì, bởi chính chiều cao là đặc điểm nhận dạng của cô nàng Chuột Bạch.

“Dám thừa nhận chiều cao của mình, cô cũng sống rất thật đấy, có phải chính cô là người đã ăn trộm cây gậy của cụ bà Hàn trong sở cảnh sát không?”

Diệp Phàm vẫn chưa quên điều tra vụ án đó, nếu có thể dựa vào pháp luật định tội danh mưu sát cho Hàn Bách Hào, thì có thể giúp anh bớt được rất nhiều chuyện.

“Tại sao tôi phải nói với anh chứ?”

“Giao đồ ra đây, tôi sẽ nói cho anh biết”, cô nàng Chuột Bạch chìa tay ra.

“Thứ gì?”

“Dao găm Long Lân, anh giao nó cho tôi, thậm chí tôi có thể trợ giúp cho anh, trở thành người bạn tốt của anh nữa đấy...”

Cô nàng Chuột Bạch cười gian, còn ánh mắt Diệp Phàm dần trở nên lạnh lẽo, hoá ra cô ta tới là vì con dao Long Lân của anh.

Nhưng anh làm sao có thể vì một chút manh mối mà lại giao Long Lân ra chứ.

Vậy nên câu trả lời của Diệp Phàm rất đơn giản.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận