Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không đuổi theo.
Cô ta tới vì con dao Long Lân, chứ không có ý động tới người nhà của anh, cho dù thế nào chỉ cần không làm thương tới Hàn Tuyết là được.
Lại lần nữa trở vào căn biệt thự. Vừa đi vào trong phòng liền thấy Hàn Tuyết từ trong nhà tắm đi ra và đang lau mái tóc ướt của mình.
Bộ đồ ngủ bằng lụa đã phô ra đường nét cơ thể hoàn hảo của cô, không khỏi khiến Diệp Phàm phải nuốt nước bọt.
Cô bị Diệp Phàm nhìn tới đỏ mặt, liền lấy chiếc khăn lau tóc đánh Diệp Phàm: “Nhìn gì mà nhìn, còn nhìn nữa mắt sẽ mọc kim luôn đấy, mau đi tắm đi, hôi chết đi được...”
“Hi hi, chiếc khăn này thơm thật...”, Diệp Phàm vui vẻ chạy vào trong nhà tắm, giây sau liền bổ nhào lên giường.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Ôm chặt lấy Hàn Tuyết: “Vợ à, tối nay chúng ta...”
“Không được!”, Hàn Tuyết đánh vào cái tay đang không yên phận của anh, ngượng ngùng nói: “Em đến tháng rồi...”
“A!”
Diệp Phàm làu bàu: “Anh ghét nó!”
Bóng đêm lay động lòng người, cảnh sắc chìm vào trong tĩnh mịch.
Lúc này, tại biệt thự nhà họ Hàn, ngay chính giữa biệt thự, đèn điện sáng rực.
“Hàn Tử Hiên, cục tức này tôi không nuốt trôi nữa đâu!”, trước mặt của Hàn Bách Hào toàn là mảnh vỡ, món đồ gốm mà bà cụ yêu thích nhất đã bị gã ta đập nát tan tành.
“Vậy anh nói xem nên làm sao? Chúng ta không thể đối xử với anh ta như với bà nội được, anh ta rất giỏi võ, người bình thường không thể tới gần!”
Hàn Tử Hiên cũng rất tức giận, sự thống hận đối với Diệp Phàm không hề ít hơn đối với Hàn Bách Hào.
“Vậy nên mới cần phải nghĩ cách đó, tôi không an ổn thì hắn ta cũng đừng mong có thể yên thân!”, Hàn Bách Hào gầm lên.
Hàn Tử Hiên cau mày, vô cùng lo lắng, trong lòng chợt lóe lên suy nghĩ.
Cô ta vội vã nói: “Anh có còn nhớ Diệp Tử Long từng nói Diệp Phàm còn có một người em trai mắc bệnh rất nặng, cần phải ghép tủy mới cứu được không?”
“Đúng vậy, chuyện này thì có tác dụng gì?”
“Em trai hắn ta mắc bệnh, đâu phải hắn ta, tại sao không phải hắn ta cơ chứ?”, Hàn Bách Hào nguyền rủa.
“Sao lại không có tác dụng gì, anh quên mất chú ba và thím Lưu rồi à?”, Hàn Tử Hiên nói.
“Nói mau đi, đừng có mà thừa nước đục thả câu!”
Hàn Tử Hiên rót cho mình một cốc nước: “Thím Lưu trước giờ vẫn không ưa gì Diệp Phàm, luôn muốn anh ta và Hàn Tuyết ly hôn, đây là chuyện mà ai chẳng biết, đúng chứ?”
“Đừng lòng vòng nữa!”, Hàn Bách Hào không nhịn được lên tiếng.
“Anh nói thử xem, nếu như thím Lưu biết Diệp Phàm còn có một người em trai mắc bệnh máu trắng, còn cần phải được ghép tủy nữa, bà ấy sẽ nghĩ thế nào?”